Quyền đầu tiên của một người khi yêu không phải là bất kỳ quyền gì khác mà là quyền đa nghi. Trước khi yêu, Vân Ninh luôn cho rằng, dù Hải Đông làm ra chuyện gì, cô đều sẽ bỏ mặc tất cả để mà yêu anh. Vậy mà khi yêu, cô bắt đầu lo được mất, sợ hãi đủ điều, tra vấn đủ điều. Điều đầu tiên cô lo sợ nhất chính là sự phản bội.
Mặc dù Hải Đông đã nói rất rõ ràng rằng sẽ không tìm người phụ nữ khác, nhưng... cô tin được sao? Anh trước giờ đã quen qua biết bao nhiêu người. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Vân Ninh thực sự đủ sức để thay đổi bản tính lăng nhăng của anh.
Do đã lỡ nói với mẹ rằng hôm nay đi học vẽ, Vân Ninh khệ nệ tay xách nách mang đủ loại đồ nghề đi nhưng lại trốn qua nhà Hải Đông.
"Chú Đông đâu rồi ạ?".
Cô gặng hỏi người làm trong nhà. Sao cô không thấy anh đâu?
"Dương tiểu thư, ông chủ đi làm mất rồi ạ.
"Cô có biết khi nào chú ấy về không ạ?".
"Thường thì ông chủ không nói cho chúng tôi biết, thưa cô".
Vân Ninh đành chịu, quên mất là cô đang nghỉ hè, còn anh thì không có ngày nghỉ. Cô rút điện thoại ra nhắn cho anh.
"Chú đi đâu vậy? Khi nào chú về? Con đang ở nhà chú nè!".
"Ta đang ở trên công ty. Tối nay ta có việc nên sẽ về trễ. Con tìm ta có việc gì không?".
Lần đầu tiên kể từ khi yêu nhau, anh cho cô biết là anh về trễ. Bản năng của một cô gái không cho phép cô bỏ qua chuyện này.
"Chú đi đâu vậy?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khách sạn Season. Ta đi tiếp đối tác để ký hợp đồng".
Còn là ở khách sạn sao?
Vân Ninh chống cằm, ngẫm nghĩ, sao nghe khả nghi quá vậy? Hay cô đi hé mắt một chút rồi về nhỉ? Chỉ là nhìn một chút thôi... Chắc anh sẽ không biết đâu... Đằng nào thì cô cũng rảnh, không có việc để làm.
Bên cạnh của khách sạn Season là một quán cà phê. Vân Ninh quyết định sẽ đến đó đóng quân sau lễ khai giảng để chờ anh.
Đợi đến tầm chiều tối, rốt cuộc cô đã thấy con Roll Royce của anh xuất hiện. Vân Ninh nhanh chóng trả tiền, búi tóc lên cao rồi lấy nón trùm kín, còn đem theo cả kính đen và khẩu trang, lặng lẽ đứng ngoài cửa chờ anh đi qua rồi bám theo.
Hải Đông rẽ vào thang máy, cô không dám theo vào trong. Như vậy quá lộ liễu. Cửa thang máy đóng lại, cô liền âm thầm quan sát tầng dừng lại rồi mới bấm lên từng tầng này để xem xét.
"Thưa tiểu thư, cô đã đặt bàn trước chưa ạ?".
Mấy chỗ xa hoa thế này, nếu mà vào uống đại một cốc nước lọc chắc cũng toi hết 2 đô là ít. Cô thiếu may mắn vừa bước vào đã bị phục vụ chặn lại, xem ra quy định ở đây rất khắt khe.
"Em chưa..." - Cô thành thực thú nhận.
"Vậy mời cô đi theo lối này ạ".
Vậy là có phân khu nữa sao? Hải Đông... chắc chắn anh ở bên khu VIP. Vân Ninh hỏi phục vụ.
"Vậy khu VIP ở đâu vậy ạ?".
"Ở hướng bên kia thưa cô".
Chính là hướng ngược lại bên kia. Cô đã biết ngay mà. Gía một ly nước lọc ở đây quá chát, cao hơn cô nghĩ nữa. 8 đô một ly. Vân Ninh bấm bụng trả tiền rồi len lén đi ra khu vực bọn họ chỉ định.
Khu VIP đó là một dãy những phòng kín bưng, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy độc có mỗi một cánh cửa, mà mỗi phòng đều có phục vụ túc trực. Uổng công và uổng tiền rồi. Cô khẽ thở dài.
Định quay đầu đi về thì cô va trúng người, khiến mắt kính rơi xuống. Cô chưa kịp cúi xuống thì cái người kia đã giúp cô lượm lên.
"Cám ơn...".
Cô kinh ngạc khi thấy cái người mà cô vừa va trúng. Trương Chiến!
Cô vội cúi đầu, giật lấy mắt kính từ tay hắn để chuồn. Ai ngờ lại bị hắn nhanh hơn túm chặt, tháo bỏ chiếc mũi trên đầu khiến suối tóc của cô buông xõa xuống.
"Dương tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Hắn cười rất xấu xa.
Cô còn đang tự hỏi làm sao hắn có thể nhận ra mình thì hắn đã trả lời.
"Thật khó để tìm được một cô gái có đôi mắt nâu vàng như Dương tiểu thư đây ở thành phố này".
Hắn nhẹ nhàng tháo khẩu trang của cô ra, xác định danh tính.
Vân Ninh sợ hãi, muốn tìm cớ trốn khỏi.
"Xin lỗi Trương thiếu gia, tôi còn có việc, tôi xin phép về trước".
Từ lúc sinh nhật cô đến nay, đã hơn một tháng trôi qua. Tên Trương Chiến kia đã không còn chút vết tích gì từ trận đánh nhừ tử đó. Cô băn khoăn, không biết hắn có biết người đánh hắn là Hải Đông hay không?
Cô vừa nhấc chân thì liền bị hắn khóa chặt vào tường.
"Anh muốn làm gì...?".
"Muốn em đến uống rượu cùng tôi!".
"Đừng hòng!".
"Không