"Lạc Lạc về nhà rồi sao con?".
"Dạ vâng ạ".
Xem ra vụ huỷ hôn ước sẽ lại bị hoãn lại rồi. Hiện tại, vẫn phải khiến cho tâm trạng của Lạc Lạc ổn định trước đã. Đó là điều anh mong muốn mà. Mấy đêm nay, Hải Đông đều không tìm tới cô. Buồn buồn cô lại ra ban công đứng ngóng chờ, mà không thấy ai cả, chỉ thấy lạnh lẽo... Thời gian của anh giờ đây, đều đã dành hết cho Lạc Lạc rồi.
"Thế thì mừng rồi" - Mẹ cô thở phào - "Con bé đó, không biết lúc nào mới thành người lớn nổi đây. Tại chú Đông con cứ chiều nó quá".
Mẹ cô không còn nhắc nhở cô về Hải Đông nữa. Xem ra nghi ngờ của bà đã hoàn toàn được dỡ bỏ rồi.
"Mẹ, lát nữa con đi chơi với Lạc Lạc. Mẹ không cần phải để cơm cho con đâu".
"Biết rồi!".
Đã ba ngày rồi cô không gặp Hải Đông. Cảm giác có chút hồi hộp. Lạc Lạc từ xa vẫy tay cô, thúc giục.
"Mau lên! Mau lên!".
Không đúng, sao Lạc Lạc lại ngồi ghế trước chứ? Vậy tức là...
Cô mở cửa xe, bắt gặp ánh mắt vừa trông chờ vừa say đắm của anh.
"Chào con, Tiểu Ninh".
Trái tim cô rộn ràng không ngừng. Những ngày này cô đều rất nhớ anh. Hải Đông nhân lúc không ai thấy nhích người ngồi sát rạt bên cô. Bàn tay hư hỏng đặt trên đùi trắng mịn của cô. Vân Ninh hít hà, căng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm nay bố tớ bị làm sao ấy, tự nhiên lẩm cẩm ngồi ở dưới. Tớ bảo ông ấy lên trên ngồi thì không chịu, bảo là lười, nên cậu chịu khó chút nhé!".
Bàn tay anh cứ vuốt ve rồi nhích dần lên, khiến cô bất giác khép chân co người.
"Ừ... không sao đâu".
"Mới có mấy tháng tớ đi mà về thấy bố tớ ngoan hẳn ra, không thấy dẫn gái về nhà nữa. Đi làm đi về đúng giờ ghê lắm, không thuốc lá, rượu bia gì nữa luôn".
Vân Ninh mỉm cười, nhìn anh có chút khen ngợi.
"Vậy à?".
"Ừ. Tớ rình rồi mà không thấy đi đâu cả...".
May là mấy ngày nay anh không ra khỏi nhà, nếu không thì đã bị Lạc Lạc bắt quả tang rồi.
"Còn cậu thì sao? Anh bạn trai kia tên gì vậy? Cậu phải kể tớ nghe đó".
Lạc Lạc đột nhiên quay xuống nhìn, tay anh vội rút lại. Cậu ta trông thấy hôm nay cô mặc một chiếc đầm suông ngắn, hai dây đính hạt, khoe ra được cổ và vai trắng ngần.
"Vết hôn đâu hết rồi?".
"Chắc mắt cậu hoa đó, làm gì có vết hôn nào?!".
Lạc Lạc phản kháng.
"Không đúng, hôm trước mở ra rõ ràng là chi chít luôn mà. Lúc đó bố tớ cũng thấy" - Cậu ta quay sang Hải Đông hỏi - "Bố đúng không bố?".
"Có sao? Bố có thấy gì đâu?".
Vân Ninh ngưỡng mộ gương mặt giả dối của anh. Hải Đông còn đang nén cười. Lạc Lạc giãy nảy lên, không thể nào chỉ mình cậu ta bị quáng gà được.
"Không đúng! Rõ ràng có mà!!!" - Lạc Lạc quyết không buông tha - "Vân Ninh, không được đâu. Cậu nhất định phải kể cho tớ nghe về người đó. Nếu không tớ sẽ giận!".
Vân Ninh sợ nhất cái chữ giận này của Lạc Lạc. Cậu ta mà giận ai, liền giận tới mấy năm vẫn chưa chịu tha thứ. Dù lý do cũng rất...
"Thôi được rồi, để tớ tả cậu nghe nhé. Anh ấy rất cao to, vạm vỡ...".
"Thật sao?" - Cậu ta ngưỡng mộ reo lên - "Cao cỡ nào? Có sáu múi không? Có cơ bắp không? Có đô con không? Có tốt không? Đối xử với cậu thế nào?".
Lạc Lạc rất hiếu kỳ, lập tức đặt ra cho cô cả nghìn câu hỏi. Cô liếc Hải Đông. Anh chống cắm che mặt, nhưng tai cũng đang dỏng lên chờ nghe cô nói.
"Cao khoảng 1m90. Có sáu múi. Cơ bắp cuồn cuộn nhưng không đô con, dong dỏng cao. Anh ấy rất đẹp trai, rất tốt, rất biết quan tâm đến gia đình và, chiều chuộng tớ..." - Cô xấu hổ.
Hải Đông ở một bên không giấu được nụ cười hạnh phúc. Mũi anh phổng sắp nổ luôn rồi.
"Vân Ninh, cậu thật tốt số".
"Phải thôi, Tiểu Ninh học giỏi xinh đẹp. Con mà ráng ngoan một chút thì bố cũng tìm được cho con một mối tốt rồi".
Lạc Lạc bĩu môi.
Xe vừa dừng ở trước cổng trung tâm thương mại thì Lạc Lạc lập tức chạy xuống xe, bảo là cần đi vệ sinh gấp, nói cô và anh vào trong chờ trước đi.
Chỉ cần cậu ta vừa đi mất, Hải Đông liền quắp lấy eo cô, ôm lấy.
"Ta còn không biết trong mắt con, ta lại có mê lực như vậy".
Vân Ninh ngả xuống vòng tay anh, bị anh hôn xuống.
"Ta nhớ con quá".
"Con cũng vậy".
Lạc Lạc vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy ngay một chàng trai ưa nhìn, sáng sủa, cao ráo bước qua. Cô vội quay ngoắt lại, chạy theo.
"Anh ơi..." - Cô chặn anh ta lại ngay trước cửa phòng vệ sinh - "Anh cho em xin số với có được không?".
Chàng trai này khác xa tên Lý Dương kia, vừa nhìn là đã biết ngay là con nhà lành rồi. Cách ăn mặc trông cũng không giống không có tiền.
"À xin lỗi, tôi có bạn gái rồi".
Bạn gái? Lạc Lạc hụt hẫng không thôi.
Tại sao đàn ông tốt trên đời này đều có bạn gái hết cả vậy? Trong khi mấy tên đàn ông xấu xa thì chừa lại cho