Mẹ cô thật sự đã hết giận rồi sao? Vân Ninh vẫn có hơi lo sợ. Sau bao năm cô ở với bà thì điều duy nhất mà cô có thể chắc chắn là bà thù rất dai... Cô hồi hộp đẩy cửa bước vào, bên trong tối om.
Còn chưa kịp bật đèn thì một gậy đã đập mạnh xuống vai cô. Vân Ninh ngã xuống, đau quá. Cô tưởng như vai mình muốn vỡ ra.
"Vừa mới đi đâu về?".
"Con... Con đi sang dinh thự nhà họ Hà..." - Cô run run nói.
"Vác cái bụng đấy còn dám đi sang dinh thự nhà họ Hà để bôi tro trát trấu vào mặt tao à?" - Mẹ cô quát.
Cô nấc lên.
"Thì mẹ bảo con cút khỏi nhà mà...".
Cán chổi lại vung lên, đập vào người cô túi bụi. Vân Ninh lăn tròn trên đất, cố né tránh nhưng vết thương cũ chồng vết thương mới còn đau gấp ngàn lần hơn. Tấm lưng cô đã bị đánh đến muốn nát. Trong ngôi nhà nhỏ của họ, chỉ còn độc những tiếng cán chổi xé gió vụt xuống và tiếng lầm bầm chửi của mẹ cô.
"Mày còn cãi này! Cãi này! Tao hi sinh cả tương lai vì mày để mày cho tao đeo mặt mo ra đường!".
Cô cắn môi nhịn đau, không dám kêu gào, cảm thấy cho dù mình có kêu cũng không ai nghe thấu.
Cô để cho bà dùng sức đánh đập mình thật sảng khoái. Có như vậy thì bà mới nguôi giận được. Cô ôm chặt lấy người mình, cảm thấy cả người đều là rát bỏng.
Thục Quân cuối cùng đã chịu dừng tay, bà mệt mở hết cả hơi tai. Quăng cây chổi sang một bên bà bình tĩnh hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bên nhà đó không phát hiện ra gì chứ?".
"Dạ không" - Cô lắc đầu.
"Vậy thì tốt. Đi lên lầu đi. Đừng để tao thấy mặt mày nữa. Ngày mai tao gọi bà mày qua xử lý mày".
Vân Ninh ôm lấy một bên vai đau như phải bỏng của mình, cúi thấp đầu che đi những giọt nước mắt. Cô không biết nên nói gì nữa cả. Quay lại căn phòng đó, Vân Ninh mới có thể khóc oà.
Người cô yêu ở ngay kế bên thôi nhưng anh mãi mãi không màng đến nỗi tuyệt vọng mà cô đang phải gánh chịu.
Cô chỉ xin ông trời, làm ơn cho ai tới cứu giúp cô!
Ngày hôm sau, bà cô sang nhà. Gương mặt hiền từ của bà bỗng trở nên lạnh giá như băng. Ánh mắt bà vừa trách phạt vừa nghiêm khắc.
"Không thể ngờ được, Dương gia chúng ta lại vừa có thêm một nỗi ô nhục lớn!" - Bà rên lên, ôm đầu than thở.
Cô đã trở thành nỗi ô nhục lớn rồi ư?
"Mẹ..." - Mẹ cô cố gắng xoa dịu bà - "Con đang cố thuyết phục con bé đi phá thai. Đằng nào nó cũng chẳng phải mầm mống tốt đẹp gì. Vân Ninh chắc chắn đã bị cưỡng hiếp lúc bị bắt cóc nên mới...".
"Mẹ, không phải đâu".
Cô yếu ớt phân bua, liền bị bà lớn tiếng quát.
"Im mồm, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện".
Rõ ràng trong chuyện này, cô đau khổ hơn bất kỳ ai. Vậy mà tại sao... ai cũng làm như cô tổn thương họ vậy chứ? Rồi lấy sự khổ tâm của họ chì chiết lại lên người cô.
Vân Ninh ôm bụng, cô thật sự không muốn để Nhất Nhất nghe thấy những lời này. Nó là mầm mống được sinh ra bởi tình yêu, không phải sự dơ bẩn.
Bà cô bật khóc, còn mẹ cô chạy đến an ủi, bị bà hất ra.
"Dương gia thật vô phúc mới sinh ra hai mẹ con các người" - Bà đập đập cây gậy xuống sàn gỗ thể hiện sự tức giận - "Có mỗi một đứa con mà cũng không nuôi dạy được cho tốt. Nếu đứa bé không phá được thì sau này, đừng mang họ Dương nữa".
Không thể nào! Tại sao có thể vì một đứa bé mà ép cô phải thay tên đổi họ luôn chứ?
"Bà... cháu...".
"Không có bà cháu gì ở đây nữa cả" - Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên bà to tiếng với cô - "Tôi không có cái loại cháu ngoại đàng điếm như cô. Nếu không phá được cái thai kia thì về sau đừng hòng quay lại nhà họ Dương nữa!".
Bà như vậy là muốn từ mặt cô sao? Tại sao chỉ vì một đứa trẻ... Cô thấy vô cùng uất ức. Cô không có cách nào hiểu được.
Tại sao mọi người lại trở nên như thế? Tại sao mọi người lại trở mặt vô tình với cô như thế?
"Cháu sẽ ra nước ngoài mà. Cháu sẽ mang đứa bé sang Mỹ nuôi. Cháu sẽ không để cho ai biết đến nó hết... Bà làm ơn cho cháu giữ lại đứa trẻ này đi... Cháu xin bà mà...".
Bà vừa nghe thấy cô muốn giữ lại thì liền tức giận đến mức không nói nổi nên lời. Miệng bà há hốc, lồng ngực phập phồng dữ dội. Tay bà ôm chặt lấy lồng ngực.
Mẹ và cô sợ đến xanh hết cả mặt, vội vàng gọi người đến giúp.
"Mẹ! Mẹ!... Tỉnh lại đi mẹ".
Phòng cấp cứu cứ nhấp nháy đèn. Cô ở bên ngoài hành lang trắng muốt cùng với mẹ chờ đợi. Dường như hiện