Bước chân của Hải Đông mỗi lúc một nhanh. Anh có thể nghe thấy tiếng gót giày lộp cộp đập xuống sàn sân bay. Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng phát thanh viên thông báo thông tin của những chuyến bay chuẩn bị khởi hành.
Không còn thời gian nữa. Anh phải đuổi kịp cô!
Mắt anh tìm được một mái tóc màu cam cháy lẫn ở trong đám người.
"Vân Ninh!" - Anh gọi.
Vội len giữa đám người chạy đến. Ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Đừng rời xa anh nữa mà! Đừng rời ra anh nữa! Chúng ta đừng rời xa nhau nữa có được không?".
Tay anh siết chặt lấy những đốt xương nhỏ của cô, mặt anh rúc chặt vào cổ cô cảm nhận hơi ấm và mùi hương của cô, cảm nhận được sự tồn tại của cô trong vòng tay anh. Anh sẽ không dễ dàng buông cô ra nữa.
Vân Ninh không ôm lấy anh, cô không kháng cự cũng không tỏ rõ thái độ gì. Cô bình tĩnh nói.
"Chúng ta chia tay rồi Hải Đông".
"Không. Không đúng. Ta không muốn chia tay con. Ta chưa từng muốn...".
"Chú nói gì vậy? Chính chú nói rằng chú không cần con nữa mà. Chú nói, người chú yêu là Hồ Tiểu Diệp".
"Ta nói dối. Ta nói dối đó. Đừng tin ta " - Anh ôm lấy mặt cô, điên cuồng lắc đầu mà nói - "Người ta yêu nhất chỉ có con mà thôi".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ninh ngước mặt nhìn anh. Trong mắt cô ánh lên tia sáng long lanh.
"Nhưng con đã... không còn yêu chú nữa rồi".
Vân Ninh gạt tay anh ra.
"Chú, chú đã quên rồi sao? Trong đêm mưa đó, con đã nói, nếu như con sang Mỹ, thì đời này kiếp này, chú đừng hòng gặp lại con nữa".
"Không, ta không muốn..." - Anh đột nhiên la lớn - "KHÔNG!".
Hải Đông bật dậy khỏi giường. Anh giật mình nhận ra mình đang ở trong màn đêm rỗng tuếch. Tất cả chỉ là một giấc mơ, anh chưa từng có thể gặp lại cô. Anh cứ luôn đi trễ một bước.
Dương Vân Ninh, em thật sự quyết tâm không gặp lại tôi nữa, đến vậy sao?...
"Hà tổng, ngài mau nghỉ ngơi thêm đi" - Tĩnh Phi, trợ lý của anh bị anh đánh thức, vội chạy đến đỡ anh nằm xuống - "Ngài phải nghỉ ngơi thật tốt thì chúng ta mới có đủ sức để đi tìm Dương tiểu thư tiếp được".
Trên đường đi ra sân bay, bệnh đau dạ dày của anh tái phát. Dù anh vẫn kiên trì chạy ra sân bay kiếm cô cho bằng được, nhưng phần nào cũng đã làm trễ nãi công việc tìm kiếm.
Vân Ninh đã thay đổi đến mức khó nhận ra, nếu không phải là anh thì ai có thể phát giác được cô đây. Tĩnh Phi là trợ lý của anh. Anh đoán chắc mẹ anh đã nghe được điều gì đó rồi nên mới phái cậu ta tới đây canh chừng và chăm sóc cho anh.
"Đã tìm ra được Vân Ninh đi đâu chưa?".
"Chưa... thưa ngài... Trong vòng ba tiếng thì có rất nhiều chuyến bay quốc tế được khởi hành thưa ngài. Chúng tôi có khoanh vùng lại được một vài nước như Pháp, Đức, Ý và Nga".
"Như vậy chẳng phải gần hết các nước châu Âu rồi sao?".
Với tính cách của Vân Ninh, Hải Đông nghĩ cô chắc sẽ thích tới Pháp hoặc Ý. Nền mỹ thuật ở hai nước này đều rất phát triển. Tuy nhiên theo hướng khác thì anh đoán, cô sẽ bắt chuyến bay nào khởi hành nhanh nhất có thể trong thời gian cô ở đó.
Hải Đông thở dài. Vừa tìm được cô thì đã lại mất hết mọi dấu vết rồi.
"Cậu đặt vé đi, mai chúng ta sẽ đi Pháp".
"Không được đâu, Hà tổng. Ngài bị đau dạ dày mà vẫn ở lại sân bay tìm người đến đêm. Ngài chỉ mới nghỉ được một chút thôi mà. Bác sĩ dặn là phải tịnh dưỡng thêm mấy ngày nữa mới được".
"Tôi không sao, tôi...".
"Hà tổng, ngài đừng cãi nữa. Ngài đã đi tìm 3 tháng rồi đó. Sắp tới còn phải kiếm hết toàn châu Âu, sợ là sẽ không chỉ ngày một ngày hai là kiếm thấy đâu. Ngài vẫn nên giữ gìn thân thể đã mới có thể tiếp tục được. Nếu Hà phu nhân giận dữ mà qua đây thì e ngài phải nằm trong bệnh viện ít nhất là một tháng đó".
Hải Đông nghe vậy thì đành chịu. Đằng nào hiện tại manh mối của anh đã bị đứt gãy, không thể tìm cô trong một sớm một chiều được.
"Vậy ba ngày nữa, có được không? Ba ngày nữa chúng ta đi Paris?" - Anh đang cố thương thảo với trợ lý của mình.
Cậu ta rõ ràng đâu phải là trợ lý? Là gián điệp mà mẹ anh phải tới.
"Được thưa ngài" - Cậu ta mỉm cười đầy mềm mại - "Tôi sẽ đi đặt vé ngay!".
-----------------------------------------------------------------------
Vân Ninh đã đáp xuống Paris. Không ngờ cuộc hành trình này của mình lại êm thấm như thế. Không bị Hải Đông bắt gặp là cô mừng lắm rồi.
Cô thuê được