3 năm sau...
"Cám ơn mọi người ngày hôm nay đã dành thời gian đến tham dự buổi triển lãm ngày hôm nay của Lyn. Hi vọng mọi người sẽ có được một quãng thời gian vui vẻ, thưởng thức những tác phẩm do Lyn đích thân vẽ và trình bày".
Vân Ninh của mấy năm về sau đều giữ mái tóc ngắn, ngang vai màu đen, như một lời báo hiệu đến tất cả mọi người rằng, cô không thuộc về bất kỳ một ai.
Trương Chiến đứng bên dưới vỗ tay, thầm tự hào về cô búp bê trong lồng kính đã được anh đem về nuôi dưỡng trở thành phiên bản xuất sắc nhất. Trông thấy cô rạng ngời như vậy, anh thật sự rất vui mừng.
Cánh nhà báo được anh thuê đến vây chật hết cả đại sảnh. Ánh đèn flash liên tục chớp nháy, giống như một lớp hào quang màu bạc phủ lên váy áo của cô.
Có một nữ phóng viên chạy lại hỏi anh.
"Thưa Trương tổng, nghe nói anh là người đã đầu tư toàn bộ cho buổi triễn lãm nổi danh của cô Lyn lần này, đồng thời ngài còn hùng vốn giúp cô Lyn mở thêm một công ty trang sức nữa. Xin hỏi vậy mối quan hệ giữa ngài và cô Lyn là gì mà ngài có thể tin tưởng cô ấy đến vậy?".
Trương Chiến dõng dạc trả lời.
"Trước tiên phải nói đến, tôi đầu tư cho cô Lyn vì tôi thật sự tin vào tài năng của cô ấy. Và... như mọi người đã nghi ngờ đó, tôi chính là bạn trai của cô Lyn".
Trương Chiến đưa tay về phía cô. Vân Ninh tình tứ nắm lấy, từ tốn đi xuống bục sân khấu.
Quả thật, Trương Chiến là người đã cho cô tất cả những gì cô muốn có. Vân Ninh không ngại đóng với anh ta một vở kịch nổi, mua cho anh ta chút danh tiếng.
Buổi triển lãm của cô còn chưa ra mắt mà báo chí đã được anh mua tin, lên bài rầm rầm khiến cho giới quý tộc Pháp lũ lượt kéo tới đây dù chẳng biết cô Lyn này là cô Lyn nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bạn trai? Anh có đang giỡn không thế?" - Cô thì thào, ghé sát tai hắn hỏi.
"Đương nhiên không rồi. Ai lại đi chi tiền cho một người dưng bao giờ?".
"Nhưng...".
Vân Ninh đang định cáu bẳn chửi hắn thì tay đã bị hắn nâng lên, cuốn người cô xoay vòng vòng. Cả hai người họ bước ra giữa đại sảnh, đám đông vây quanh, ánh đèn chiếu rọi, nhảy những bước nhảy vô cùng thuần thục.
"Cứ nhận đi, em đâu có thiệt?".
Hắn không để cho cô có bất cứ cơ hội nào để phản kháng. Vân Ninh mặc một chiếc váy màu đen lấp lánh, ôm sát, táo bạo cắt xẻ đầy quyến rũ. Những lúc cô lắc hông hay uốn éo thân thể càng thêm mê người. Trương Chiến ngắm nhìn cô không rời mắt.
Bông hoa trắng tinh khiết ngày nào như mọc ra thêm gai nhọn, vừa mạnh mẽ vừa khiêu khích. Hắn thật sự không biết có nên thích điểm này của cô không? Quá khó cho hắn để không bị gai đâm vào da thịt.
Buổi triễn lãm được diễn ra rất suôn sẻ. Khách đến tham quan đa số đều khen. Những bức tranh này đã được cô vẽ ở khắp nơi trên thế giới, Mỹ, Canada, Pháp, Anh, Ý... Tất cả những khung cảnh ấy đều được tô vẽ rõ nét dưới nét bút vẽ của cô, sống động như một bức ảnh, có điều khắc hoạ được một loại xúc cảm gợn trào mà không một bức ảnh nào có thể biểu cảm được.
Danh tiếng của cô đã được lan truyền khắp giới mộ điệu và được đưa tin trên khắp các mặt báo chuyên về mỹ thuật trên khắp thế giới.
"Vân Ninh!".
Hình như đã lâu lắm rồi cô mới nghe có người gọi cô lại bằng cái tên này. Cô quay người lại, nhận ra trong đám đông một bóng hình vô cùng quen thuộc.
Sau ba năm, Thang Viễn đã ra dáng một người đàn ông hơn rất nhiều. Có điều, gương mặt vẫn như thế. Lúc anh cười lên, khoé môi cong lên để lộ hàm răng trắng, vẫn nhiệt huyết và rạng rỡ như vậy.
Vân Ninh chạy từ đằng xa, chạy đến ôm chầm lấy anh.
"Ôi... Em còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa".
Người kiếm tìm mãi thì mấy năm không thấy. Không giống như Hải Đông, Thang Viễn chỉ là tình cờ nghe đến buổi triển lãm này, biết được toàn bộ giới thượng lưu sẽ đổ xô về đây nên anh đi xem thử, đồng thời muốn nhân cơ hội này để kết nối thêm với nhiều người trong ngành.
"Sao anh lại ở Pháp vậy?".
"À, từ sau khi em đi Mỹ thì anh đã bị gia đình đưa đi du học ở châu Âu".
Vân Ninh nhớ ra rồi. Anh lúc đó đang đính hôn với Lạc Lạc.
"Còn Lạc Lạc thì sao? Cậu ấy có đi cùng anh không?".
Vân Ninh vẫn chưa biết về những chuyện đã được khai sáng kể từ sau cô đi.
Thang Viễn lắc đầu.
"Hôn ước của bọn anh bị huỷ rồi".
"Bị huỷ?" - Cô bất ngờ.
Đó là nhà họ Hà đấy. Ai mà nỡ nhả miếng mồi ngon như vậy chứ?
Cô còn chưa kịp hỏi thêm thì đột nhiên Trương Chiến đi đến, quàng vai bá cổ cô. Hắn thực sự coi cô như vật sở hữu của hắn rồi sao chứ?
"Chào, tôi là bạn trai của cô ấy đấy".
Vân Ninh lườm hắn, hất tay hắn ra khỏi người.
Thật sự cảm thấy ghê tởm chết đi được.
"Buông tay khỏi người cô ấy!" - Một giọng nói thâm trầm cất lên.
Ở cuối dãy hành lang, lộ ra một cái bóng đen cao lớn vững chãi. Khi