Hải Đông bị cô đẩy mạnh, lùi về phía sau mấy bước. Thật may là bước chân anh vẫn còn rất vững, chưa có té ngã. Dương Vân Ninh vô cùng tức giận, đến mức thở không thông nữa. Hốc mắt cô đều đã đỏ hết cả lên.
"Hà Hải Đông, tại sao... Ngay cả khi biết hết toàn bộ chuyện họ làm, anh vẫn thản nhiên như thế?" - Vân Ninh uất ức đến nghẹt thở - "Tại sao anh vẫn để cho bọn họ nhởn nhơ đi đi lại lại trước mặt tôi? Tại sao...? Nhất Nhất mới là con ruột của anh... Nó mới là con ruột của anh...".
Vân Ninh khóc nấc lên.
"Lẽ nào khi hay tin nó mất... Anh một chút cũng không đau khổ tí nào sao?".
Đối diện với toàn bộ các câu hỏi của Vân Ninh, Hà Hải Đông chỉ trơ mắt bình thản nhìn cô. Trên gương mặt anh không để lộ chút biểu cảm nào. Ánh mắt thâm sâu thất thần, cay đắng.
"Em cho là tôi chưa làm gì sao?".
"Vậy chú đã làm gì?" - Cô căng thẳng hỏi - "Chú đã làm gì bọn họ rồi? Tại sao tôi không thấy?".
"Giày vò bọn họ còn cần em phải thấy hay sao Vân Ninh?".
"Vậy chú nói cho tôi biết đi, chú đã làm gì?".
"Nhà họ Trương sụp đổ rồi, không có ai chu cấp cho bọn họ nữa. Kể từ sau tôi biết tin, đã đá Hồ Tiểu Diệp ra đường, để cô ta tự sinh tự diệt. Nguồn cung duy nhất của cô ta chỉ có Trương Chiến, mất đi hắn rồi, cô ta chỉ còn có thể đi lại con đường cũ, làm gái...".
Hà Hải Đông còn chưa kể cho Vân Ninh biết. Thật ra mỗi lần nhớ lại, không nén được cơn tức của mình, anh lại cho tiền sai người đến giả vờ làm khách, giày vò cô ta một trận, đánh đập, giã nhuyễn, bao nhiêu trò dơ bẩn trên giường chiếu, không trò gì không thử qua. Giới giải trí anh đều đã cho người phong sát, hiện tại vì tiền mà thứ gì cô ta cũng dám làm.
Thứ mà Vân Ninh thấy chỉ là bề mặt, những thứ ẩn khuất dơ bẩn bên dưới, anh không muốn để cô dây vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ vậy thôi sao?" - Vân Ninh thất vọng nói - "Vậy còn Lạc Lạc? Anh định tính sao với Lạc Lạc đây?".
Hải Đông mím môi.
"Vân Ninh, thực ra Lạc Lạc không trực tiếp tham gia vào vụ này... Con bé... Con bé đã cố cảnh báo chúng ta nhưng không được. Hôm đấy đem thiệp tới, con bé đã bảo em kể cho tôi hết mọi chuyện...".
"Hà Hải Đông, anh điên rồi sao? Lạc Lạc đã đem tôi đi bán, nó đã giấu nhẹm đi chuyện tôi mang thai đứa bé, giấu nhẹm đi chuyện mẹ nó giết con tôi... Vậy mà anh...".
Cô uất đến nỗi oà khóc.
Đáy lòng Hải Đông xót xa. Thực ra anh đã định giấu giếm chuyện này mãi mãi.
"Anh biết... Nhưng dẫu sao... Lạc Lạc cũng là đứa trẻ anh đã nuôi nấng hết mười tám năm trời, anh...".
Lạc Lạc còn là đứa trẻ mà anh đã dùng hết bao nhiêu máu thịt của các anh em trong giới hắc bang ngày đó để đổi về...
"Vậy nên anh chưa nuôi Nhất Nhất ngày nào nên anh chẳng có chút tình cảm gì với nó đúng chứ? Hay theo như anh nói thì Nhất Nhất còn chưa ra dạng người nên anh không cần phải tiếc thương gì?".
"Không phải... Em biết không phải như vậy...".
"Hà Hải Đông, giờ tôi đã không còn mang thai được nữa rồi. Anh hài lòng chưa?".
Hải Đông sững sờ, đứng chết trân một chỗ. Khoé miệng mấp máy. Anh không tin được. Không thể mang thai được nữa?!
"Anh cút!" - Cô trừng mắt, đem hết đồ đạc trên giường, nổi điên chọi đến người anh - "Cút! Cút! Cút hết đi cho tôi! Lũ người kinh tởm! Cút!".
Hà Hải Đông thấy cô kích động như vậy, không thể không ra khỏi phòng. Căn phòng bệnh sạch sẽ, gọn gàng, cuối cùng đã bị Vân Ninh phá tung lên hết.
Cô đau lòng lẫn tức tối. Tại sao đến cuối cùng người đau khổ duy nhất trên thế gian này chỉ có mình cô?
*******
"Đính đoong!".
Tiếng chuông cửa vang lên. Thang Viễn đang ngủ thì choàng tỉnh dậy. Ai mà lại đi bấm chuông nhà anh vào giờ này?
Mặt mũi còn chưa cả tỉnh ngủ, anh mơ màng bước ra ngoài mở cửa. Người kia vừa thấy anh thì ập đến, lảo đảo. Hơi rượu nồng nặc bốc lên, khiến Thang Viễn chếnh choáng theo.
"Thang Viễn...".
Vân Ninh quấn lấy người anh tựa như dây leo. Người cô do men rượu bốc lên mà nóng bừng bừng. Tay anh buông cánh cửa, khiến nó đóng sầm lại phía sau.
Anh không muốn hỏi gì. Chỉ cần biết là cô, anh không muốn hỏi gì nữa.
Vân Ninh kiễng chân, chủ động ngửa cổ hôn lấy anh đắm đuối. Thang Viễn nhiệt tình phối hợp. Cơn buồn ngủ bị cô đánh cho tan tác.
Thân thể của Vân Ninh rất mềm mại. Vừa chạm thì thấy mát lạnh, sau đó liền nóng bừng. Cô không cho anh có cơ hội được thở. Thang Viễn bị đuối hơi, lồng ngực nặng nề phập phồng. Cơ thể trưởng thành bị cô cuỗm lấy, thiêu đốt. Hai tay nhộn nhạo chà xát lên nước da non mềm của Vân Ninh.
Cô không phản kháng, ngược lại còn ngửa cổ rên rỉ động viên anh tiến đến. Thang Viễn lớn mật ôm lấy cô hôn lên. Bàn tay luồn vào trong tấm áo mỏng rộng thùng thình, tham lam bóp lấy hai bầu ngực tròn lẳng của cô.
"Thang Viễn... Cầu xin anh...".
Cô chỉ muốn quên đi hết mọi chuyện. Cô muốn quên đi hết những cơn muộn phiền và thất vọng của mình đối với Hà Hải Đông.
Bên ngoài cửa có tiếng sầm sập đập phá. Chẳng cần hỏi ai cũng biết là ai đang ở bên ngoài.
"Mở cửa ra! Mở cửa ra!".
Vân Ninh không ngờ bọn họ đuổi đến đây