Mấy đêm nay, Vân Ninh cứ trằn trọc, không ngủ được. Trời còn chưa hé lấy một tia sáng, cô đã rùng mình thức giấc. Một tuần nữa cô đã phải lấy người đàn ông nằm cạnh bên. Điều này khiến trái tim cô lạnh toát, run rẩy không ngừng, không có cách nào bình ổn.
Hai chân trắng nõn trượt xuống chạm đất. Vân Ninh khoác lấy áo choàng, thắt nơ lại, cuộn chặt lấy cơ thể đi rót nước uống. Không biết vì sao mà cô thấy bất an vô cùng. Cô đang lo lắng cái gì đây?
Hải Đông cũng bị động tĩnh của cô đánh thức. Anh hé mắt thì thấy cô ngồi trước ô cửa sổ, mặt mày trắng dã lạnh toát vô hồn. Trên thân quấn độc một lớp áo choàng mỏng manh. Cô đã như vậy mấy đêm liền rồi...
"Tiểu Ninh" - Anh không nhịn được cất tiếng - "Em không ngủ được sao?".
Cô liếm láp bờ môi khô khốc của mình. Vẻ mặt lạnh như băng.
"Ừ, không ngủ được...".
Cô không muốn cưới anh. Điều đó cả dinh thự họ Hà biết. Nhưng không muốn đến nỗi mất ngủ luôn?
Bề ngoài cô không chống cự lại anh nhưng sâu trong tiềm thức cô đang ghê tởm anh!
Đó chính là điều mà cô đang thể hiện.
"Em lại đây!" - Anh mệt mỏi nói.
Vân Ninh đi đến, nghiêng người không rõ, đặt chiếc cốc xuống kệ tủ đầu giường.
"Có chuyện gì...?".
"Nằm xuống!".
Cô thật sự không muốn cãi nhau với anh lúc nửa đêm, đành ngoan ngoãn nghe lời. Hà Hải Đông vòng tay, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng. Đôi lúc cô vẫn gầy đến nỗi làm anh thấy khó chịu. Giống như là đang tố cáo, anh không chăm sóc tốt cho cô vậy.
"Em có chuyện gì bất mãn với tôi, thì cứ việc nói!".
"Không có gì. Ngủ đi!".
Có nói cũng vô ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Ninh mở mắt nằm cho tới sáng. Hai mắt thâm quầng, dường như chỉ có quãng thời gian ở trên công ty là còn tương đối dễ thở với cô. Cứ ở bên Hà Hải Đông, cô thấy ngột ngạt muốn chết, giống như đang tự cầm dao cứa lấy trái tim mình, từng nhát, từng nhát một.
Hà Hải Đông vốn định chờ đến giờ ăn trưa, hẹn cô đi ăn đâu đó, giúp cô khuây khoả một chút. Anh nhận ra giữa bọn họ hình như chưa từng có một bữa hẹn nào ra hồn, nhưng lúc mở cửa đi vào văn phòng thì đã phát hiện cô gái kia đang nằm lăn ra bàn ngủ vùi. Ánh nắng trưa gay gắt dường như không có chút ảnh hưởng gì đến cô, soi lên những sợi tóc màu đỏ lơ thơ trên đỉnh đầu đang mọc ra. Gương mặt cô lúc ngủ trên bản vẽ, rất yên tĩnh.
Điều hoà trong phòng bật có hơi lạnh lẽo. Anh cởi áo vest ngoài ra, đắp lên người cô, chạy đi kéo rèm cửa lại. Sau khi ra khỏi phòng mới dám thở dài một hơi.
"Thật sự ghét tôi như vậy sao?".
Đến buổi chiều thì Vân Ninh nhận được tin nhắn từ một số của Dương Tử Kỳ.
[Chị có thời gian rảnh không? Em muốn gặp chị. Chị em mình nói chuyện một chút!]
Cô nhanh chóng nhắn lại.
[Bao giờ?]
[Bây giờ]
Vân Ninh ngẩn ra. Làm gì mà phải gặp vội như vậy chứ? Cô còn đang định từ chối lời mời kia thì đột nhiên có thêm tin nhắn đến.
[Em đang ở trong quán cà phê đối diện văn phòng của chị nè!].
Vân Ninh quay đầu, ra phía ô cửa sổ, lập tức thấy Dương Tử Kỳ đang vẫy tay đầy mời chào ở phía quán cà phê đối diện.
Một cô nhân viên đang đứng kéo rèm lên khẽ than.
"Ôi, bà chủ của chúng ta thật có phúc đấy. Ban nãy ông chủ có vào đây tìm chị, thấy chị đang ngủ liền cẩn thận hạ rèm, còn đắp áo lên cho chị nữa! Thật tình cảm quá đi mất!".
Vân Ninh không có lấy một chút hào hứng nào.
"Anh ấy có qua đây à?".
"Dạ vâng, chúng em đều nhìn thấy!".
Cảm giác bí bách kia lập tức ập tới. Nhân viên đều nhìn nhau khó hiểu, tại sao mỗi lần nhắc đến anh thì bà chủ liền có vẻ không vui?
Vân Ninh cởi áo vest của anh ra, khoác lên tựa lưng của ghế, xách túi, đi ra khỏi phòng.
"Tôi đi ra ngoài một lát. Mọi người cứ ở lại làm việc nhé!".
Mọi người: "...".
Vân Ninh rất nhanh đã băng qua phía quán cà phê đối diện, lập tức đi vào. Thế nhưng bước chân của cô càng tới gần Dương Tử Kỳ thì càng chậm rãi. Bởi vì... Bởi vì... bà ngoại của cô cũng đang ngồi ở đó cùng với Dương Tử Kỳ!
Vân Ninh hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này.
"Chị Ninh!" - Tiếng gọi của Dương Tử Kỳ lôi kéo, giống như đã giăng sẵn tơ nhện khiến cô không có cách nào thoát ra được - "Chị tới rồi, chị mau ngồi xuống đi!".
Vân Ninh gật đầu, ngượng nghịu ngồi xuống. Thật ra chỉ là gặp mặt sớm hơn có mấy ngày, tại sao cô phải cuống quýt? Dù gì người làm sai đâu phải là cô?
"Vân Ninh, cháu có khoẻ không?" - Bà của cô từ tốn hỏi thăm".
Bầu không khí ngập ngừng này nhất thời chưa tan đi được.
"Nhờ hồng phúc của bà và mẹ mà tôi vẫn rất khoẻ!".
Bà Dương lập tức méo mặt khi nghe thấy câu trả lời của cô.
Dương Tử Kỳ thấy không nên đào sâu vào vấn đề này, lập tức đi thẳng vào chuyện chính. Cô ta không nhịn được mà hồ hởi thăm dò.
"Chị Ninh, chị sống bên cạnh anh rể có hạnh phúc không?".
Dương Vân Ninh đến mãi mấy ngày trước thì không có vấn đề gì với Dương Tử Kỳ, nhưng đến lúc này thì cô bắt đầu chán ghét cô ta. Tại sao gọi cả cô và bà ra đây? Chỉ để nói những chuyện nhố nhăng này?
"Cô trông mặt tôi có thấy hạnh phúc không?" - Cô gắt gỏng hỏi lại.
"Chị Ninh, chị đừng thế mà... Em gọi chị ra đây chỉ là muốn giúp chị thôi!".
"Giúp tôi?!" - Cô chau mày nhìn Dương Tử Kỳ như đang nói chuyện lạ.
"Thì... chẳng phải chị muốn chạy khỏi anh rể đó hay sao?".
Dương Tử Kỳ gần như có thể chắc chắn mấy năm nay Vân Ninh chạy trốn, thực chất là đang chạy trốn Hà Hải Đông.
"Em có thể giúp chị!".
Vân Ninh há hốc miệng, nghe cô ta nói.
"Em có thể cưới Hà tổng thay chị!".
Vân Ninh không nhịn được mà liếc qua phía bà Dương.
"Là bà bảo cô ta làm những chuyện này sao?".
"Không, Vân Ninh, con đừng hiểu lầm. Ta không...".
"Không có, là tôi!" - Dương Tử Kỳ kiêu ngạo đáp - "Tôi thích Hà Hải Đông!".
Vân Ninh bật ra tiếng cười. Thế giới này lại có thêm một con ngốc.
Nhưng cô không dị ứng với loại đề nghị này. Cô có thể quay trở về Pháp, quay trở về với bình yên của chính mình. Đó mới là điều cô mong muốn nhất.
"Được rồi, nói ra kế hoạch của cô đi!".
Dương Tử Kỳ đã cất công mời cô đến đây, chắc chắn trong đầu cô ta đã có sẵn kế hoạch. Bà Dương chỉ biết ngây ra đó, bà không tin được là Vân Ninh sẽ đồng ý nhanh như vậy. Thật ra, nhiệm vụ của bà đến đây là để thuyết phục cô, thuyết phục cô mau chóng từ bỏ đi.
Mà lại không biết, Vân Ninh rất thức thời.
"Không có việc gì to tát, chị chỉ cần cho gói thuốc này vào ly rượu của Hải Đông, rồi hẹn anh ta lên phòng khách sạn tìm tôi!".
Vân Ninh nheo mắt nhìn gói thuốc bột trắng kia, thầm nể phục Dương Tử Kỳ đủ gan dạ.
"Xuân dược? Đây là kế hay nhất của cô rồi?".
"Ngày hôm đó sẽ có rất đông phóng viên. Chỉ cần