Khi Vân Ninh quay lại chỗ của Hà Hải Đông, cô gần như đã đạt được đến quyết tâm cao độ. Cô đã hiểu được vì sao mình muốn rời khỏi đây rồi, vì cứ mỗi khi trông thấy những người cũ, cô liền nhức nhối nhớ đến vết thương khi xưa. Mỗi người bọn họ đều gây đến cho cô những tổn thương không giống nhau.
Bọn họ. Chính là bọn họ đã làm cô ghê tởm thế giới này. Cũng chính bọn họ khiến cô ghét bỏ hình dạng bản thân mình trong gương.
Bọn họ khiến cô cho rằng, cô là người duy nhất sai ở đây, khiến cô không thể đổ lỗi cho bất cứ ai được nữa.
Cô muốn rời khỏi nơi này.
Đứng ở trung tâm bữa tiệc là thân ảnh thẳng thớm, cao ngạo của Hà Hải Đông. Không có cô, một mình anh cũng đảm đương hết các công việc tiếp khách, khiến người khác nể phục.
Đèn chùm pha lê trên cao rực rỡ đẹp đẽ, cũng không đẹp bằng gương mặt sáng bừng, tuấn tú của người đàn ông bên dưới. Không được, cô biết mình không thể tiếp tục cùng anh thế này được nữa.
Hai bài học đắt giá là quá đủ rồi! Mày định học một bài học cả đời ư?
Hà Hải Đông nhận ra được gương mặt sa sút từ xa của cô. Vân Ninh từ đầu đến chân đều rất đẹp, nhưng gương mặt cô lại quá buồn rầu, giống như sắp khóc. Dòng người xô bồ lướt qua trước mặt cũng không làm cô chớp mắt một cái.
"Tiểu Ninh, em sao vậy? Lại cãi nhau với Thục Quân à? Hay tôi đưa em lên phòng nghỉ trước nhé? Để bố mẹ tôi tiễn khách về".
Bần thần một lúc, buổi tiệc cũng sắp kết thúc.
Vân Ninh đi ra bàn, rót ra hai ly rượu. Cô dùng thân thể mình, che đi bàn tay đang đổ thuốc bột vào ly rượu của anh. Ly rượu xoay tròn, lắc nhẹ lúc cô xoay người bước ra.
Cả thân run lên, ngay cả giọng nói cũng có hơi nghẹn. Cô chỉ có một cơ hội trốn thoát này thôi...
"Hải Đông, uống với em".
Cô đưa ly rượu kia cho anh.
"Đừng uống nữa! Em còn không nhớ lần trước em say đã xảy ra chuyện gì hay sao?".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay lớn của anh đưa lên, chạm vào búi tóc mềm mại của cô.
"Đừng uống nữa có được không? Chịu khó một chút, anh đưa em về nghỉ".
"Hải Đông" - Mắt cô ngước lên nhìn anh long lanh, trong đó ánh lên sắc màu hoàng kim rực rỡ, chứa hết cả muôn ngàn quyến luyến khó rời - "Uống nốt với em một ly nữa, em sẽ không... uống nữa. Em sẽ lên phòng chờ anh, được chứ?".
Hải Đông ngẩn ra khi nghe cô gọi tên mình, nhất thời quên cả điểm vô lý trong câu chuyện, lập tức đồng ý. Vân Ninh cạn ly với anh. Chất lỏng sóng sánh trong tay hai người lập tức rút cạn.
Ánh mắt cô rụt về, ngay lập tức lướt qua anh rời đi.
"Số phòng là 305. Em đi lên chuẩn bị trước!".
Vân Ninh không thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình được nữa. Bàn tay run rẩy. Cô... cô đang làm gì vậy?
Khoảnh khắc vừa quay lưng đi, trái tim cô nhói lên từng hồi đau nhức. Dương Vân Ninh, mày tuyệt đối không thể quay đầu lại.
Thang máy từ từ đi lên lầu bốn. "Đing" một cái mở ra. Dãy hành lang trải thảm đỏ xa lạ mở ra trước mắt. Vân Ninh lảo đảo tìm đến phòng 405, mở cửa bước vào.
Thân hình nhỏ ngồi phịch xuống tấm nệm mềm mại. Cả trái tim và khối óc cô đều đang kịch liệt biểu tình đối với hành động tuyệt tình vừa rồi. Chai rượu trong tủ lạnh được lấy ra. Vân Ninh ngửa cổ nốc vào đến khi đầu lưỡi và hơi thở đều bốc lên tê dại.
Thù hay không thù. Hận hay không hận. Đối với cô giờ đây hoàn toàn vô nghĩa...
Vân Ninh bật khóc, nhìn vào màn đêm tối đen như mực ở trước mặt. Cái cô khát vọng không phải là sự báo thù. Cô biết, không còn bất cứ điều gì, không còn bất cứ một ai có thể đem Nhất Nhất và những kỷ niệm quý báu nhất về cho cô nữa.
Hà Hải Đông, anh có thể trả lại sự yên bình cho em có được không? Em chỉ muốn sự yên bình của em thôi...
Em chỉ muốn được bình yên. Không phải thấp thỏm, không phải thù ghét, không phải đau lòng nữa... Hà Hải Đông, anh cho em đi có được không?
Cô xoa lên chiếc kiềng nằm trên tay. Gió đêm lồng lộng. Trái tim cũng lung lay, lộng gió.
********
Người Hà Hải Đông bắt đầu râm ran. Anh nới lỏng cổ áo, nhận ra mình hẳn đã phải uống trúng thứ gì đó kỳ quái.
"Bố, con thấy không được khoẻ. Con xin phép lên phòng trước!".
Ông bà Hà quay đầu liếc nhìn anh. Hai đứa này hôm nay làm sao vậy? Nhân vật chính mà tiệc chưa tàn đã chạy đi hết. Đây cũng đâu phải tiệc đính hôn của ông bà đâu chứ?
Hà phu nhân thấy mặt Hà Hải Đông bắt đầu đỏ lên. Bà nghĩ có thể anh đã ăn trúng thứ gì đó dị ứng rồi nên khoan dung, độ lượng với anh một ngày.
"Ừ con đi đi!".
Hà Hải Đông chỉ đợi có thế, vội vàng rời đi. Vừa chạy được mấy bước thì đột ngột bị Hà phu nhân gọi với lại.
"Hải Đông, mà con và Vân Ninh định ở hai phòng riêng à?".
Anh nhíu mày, gấp đến độ cục cằn.
"Mẹ nói gì vậy? Đâu có đâu!".
"Thế sao con bé xin mẹ đăng ký hai phòng? 305 và 405?".
Hà Hải Đông phẩy tay, không mảy may suy nghĩ nhiều mà đi mất.
"Chắc cô ấy dùng một phòng để thay đồ thôi!".
Anh có chút gấp gáp bởi vì càng đi, anh càng thấy thần trí mình không còn ổn định nữa. Sàn nhà cứ chóng chánh trước mặt. Ánh sáng vàng vọt như mờ nhoè cả đi. Từ cổ đến chân đều ngứa ngáy đến tê rần.
Phòng 305...
Hà Hải Đông cẩn thận dò trên từng cánh cửa. Một khi chắc chắn dòng chữ bay bay trước mắt chính là 305 thì mới đẩy cửa bước vào. Bên trong tối om.
"Tiểu Ninh...".
Bóng người ngồi trên giường chìm khuất trong màn đêm mịt mờ hơi co lại giật mình khi thấy anh xông vào. Gương mặt vội vàng quay đi.
Hà Hải Đông tiến đến gần, thấy cô có vẻ lạ...
"Em sao rồi? Có khoẻ không?" - Tay anh nắm lấy vai cô, muốn xoay lại.
Mu bàn tay đụng phải vài sợi tóc. Cảm giác xa lạ khiến anh rụt tay lại. Tóc Vân Ninh ngắn, còn rất mềm mại. Còn sợi tóc kia hơi xoăn lên, khô rít.
Dương Tử Kỳ hơi tiu nghỉu. Không ngờ được rằng anh vẫn còn đủ bình tĩnh để nói những lời này. Theo tưởng tượng của cô ta, anh vốn chẳng nên nói gì cả mà nhảy bổ vào. Có thể dừng hỏi thăm được không?
Dương Tử Kỳ thấy anh rất lâu chẳng động đậy gì, mất kiên nhẫn quay lại. Hà Hải Đông nửa hốt hoảng nửa choáng váng, cà vạt bỗng nhiên bị kéo xuống, người kia muốn hôn lên môi anh. Anh lập tức né đi, lùi xa. Dương Tử Kỳ chới với hôn trượt, mất đà ngã lăn xuống giường.
"Cô không phải là Vân Ninh, tại sao cô lại ở đây?" - Anh quát.
Hai chân liểng xiểng, va vào nhau chao đảo.
Dương Tử Kỳ vẫn chưa muốn buông tha anh, cô ta kéo lấy chân anh, lấy đà, lồm cồm bò dậy, lại bị anh phũ phàng, dùng chân hất mạnh ra. Tác dụng của thuốc làm anh thấy cơ thể chòng chành, không cảm được lực vì thế mà lực đạo bạo phát vô cùng mất khống chế.
Dương Tử Kỳ bị hất văng đi. Cả người đập mạnh