Mình ngả người ra lưng ghế, thẫn thờ nói:
- Tóm lại ý mày là sao?
- Tao thì tất nhiên là vẫn khuyên và vẫn muốn mày chấm dứt với chị Diễm nếu cả hai đúng là chị em cùng cha khác mẹ. Nhưng có nhiều chuyện không phải cứ muốn là được, mà cần phải nghĩ tới hậu quả về sau. Mày có thử nghĩ nếu như chị Diễm đột ngột chết đi, mày sẽ sống thế nào không? Mày sống được chứ? Mày sẽ vẫn vui vẻ yêu người khác, Uyên chẳng hạn, sinh con đẻ cái chứ? Hay là mày sẽ phải ăn năn cắn rứt, hối hận cả đời? Nói tao nghe xem!
Nó tuôn một tràng làm mình choáng váng.
Đúng là mình chỉ nghĩ tới chị sẽ đau khổ khi biết ra sự thật, nhưng mình không dám nghĩ chị sẽ tự tử, cùng lắm là đau đớn khổ sở một thời gian dài rồi cũng nguôi thôi. Như mình vậy, mình cũng đang rất đau khổ đây, nhưng mình tuyệt đối không làm chuyện dại dột đó, vì mình còn phải nghĩ cho gia đình.
- Chắc không tới mức đó đâu. - Mình ngần ngừ - Chị Diễm sẽ đau khổ nhưng sẽ không dại dột vậy đâu, dù sao cũng còn có gia đình mà. Hơn nữa, chị Diễm là người biết nghĩ...
- Chưa chắc. - Thanh sida thẳng thừng gạt đi - Con gái là một loại động vật sống vô cùng cảm tính, khác xa con trai, mày đâu phải không biết chuyện đó. Một khi đau đớn quá mức chịu đựng, bọn nó chỉ nghĩ đến biện pháp giải thoát nhanh nhất, không còn đắn đo lợi hại gì nữa đâu. Chết là hết! Chưa kể chị Diễm là con gái, đâu thể mạnh mẽ được như mày? Mày còn có thể nhậu nhẹt, mày còn có Uyên ôm ấp an ủi, hú hí cả đêm, còn chị Diễm thì có gì? Mà cũng có à, thuốc ngủ nè, dây thừng nè, mấy cây cầu cao cao nè, hoặc cắt mạch máu tay cũng được...
- Đừng hù tao mày! - Mình giật bắn.
- Tao không hù mày. Tóm lại con gái không phải ai cũng như ai, nhưng mày nói chị Diễm là người biết nghĩ thì tao không đồng ý. Ăn chơi lêu lổng như mày xưa giờ không nói rồi, chị Diễm khác mày hoàn toàn, ngoan ngoãn hiền lành, có hiếu, vậy mà đùng một cái bỏ luôn gia đình, bất chấp tất cả đi theo mày, bất chấp luôn chuyện tụi mày là họ hàng... vậy mày thấy chị Diễm có còn giống người biết nghĩ nữa không, hay là yêu mày quá nên lú luôn rồi? Mặc kệ hết, bất chấp hết. Một người sẵn sàng bỏ hết tất cả như vậy, rồi bây giờ thoáng chốc mất sạch, thì còn nghĩ được cái quái gì nữa?
Dừng lại một chút, Thanh sida gãi gãi cằm, nhìn mình như hù dọa:
- Hết 80% là chị Diễm sẽ tự tử rồi sau đó mỗi đêm về tìm mày khóc lóc cho xem.
Có thể cách nói, cách nghĩ của Thanh sida hơi cực đoan, nhưng nghe không phải không có lý. Mấy nay mình chỉ nghĩ về chị theo cách nhìn của mình, mà chưa từng đặt bản thân vào vị trí chị, vào suy nghĩ của một cô gái yếu đuối chẳng còn gì để dựa dẫm ngoài mình. Cuộc sống của chị thời gian qua chỉ là quanh quẩn ở nhà, nấu nướng dọn dẹp, chờ mình về ăn cơm, lấy việc trò chuyện, đi chơi với mình làm niềm vui duy nhất. Nếu bây giờ...
Càng nghĩ càng thấy dự đoán của Thanh sida rất có thể sẽ biến thành sự thật, nếu như tụi mình chia tay...
Nhưng vậy thì sao, mình có thể không chia tay chị được sao? Chuyện đó là không thể nào.
Mình nói mà tâm trí rối tung:
- Vậy chứ ý mày muốn tao làm sao? Không được chia tay hả? Chị em ruột cùng dòng máu làm sao có thể sống với nhau? Cái tội loạn luân này chẳng những người ta dị nghị mà pháp luật cũng không cho phép, ở tù mọt gông.
- Thì mày cứ nghĩ đi, tao đang kêu mày suy xét thôi! Bây giờ giữa một bên là có thể chị Diễm sẽ tự tử, một bên là mày nhắm mắt coi như quên hết sạch mọi chuyện, dẫn chị Diễm đi nơi khác sinh sống, chỗ nào cũng được miễn là đừng ai nhận ra tụi mày, vậy mày chọn phương án nào?
- Tao sẽ tìm cách khuyên nhủ để chị Diễm không làm chuyện dại dột... - Mình vò đầu.
- Nếu mày không khuyên được, chị Diễm không nghe thì sao?
- Thôi, mày đừng nói gì nữa! - Mình mệt mỏi quá, hơi lớn tiếng khi cứ bị Thanh sida dồn ép - Tao rủ mày ra đây để chia sẻ chứ đâu phải để mày tra tấn tinh thần.
Thanh sida thở dài, lại cầm ly café hớp thêm mấy ngụm mặc kệ đá đã tan ra hết cả. Nó xuống giọng:
- Tao đang cố giúp mày đó. Giờ tao hỏi mày nè, mục đích sống trên đời này của mày là gì?
Mình lắc lắc đầu:
- Hỏi xàm gì nữa đây? Tao đang mệt lắm, chả muốn nghĩ ngợi gì nữa hết!
- Mày cứ trả lời tao đi! Mục đích sống của mày là gì?
- Đếch biết. Chắc là có một gia đình hạnh phúc sau này, mà ai cũng nghĩ như tao thôi.
- Ừ. Vậy mày sống sao miễn mày thấy hạnh phúc là được, cần gì phải nghĩ xem mọi người nghĩ gì về mày? Mấy tuần nay dọn ra riêng, mày thấy sao, có hạnh phúc chứ?
- Có. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi.
- Tại sao?
- Sao trăng gì nữa. Chị Diễm là chị ruột của tao, làm sao sống chung được nữa mà hạnh phúc? - Mình nói nhát gừng.
Cũng tội Thanh sida, biết mình đang lên cơn nên nó không thèm chấp:
- Vậy nếu như mày không biết được sự thật, chắc là giờ mày vẫn đang hạnh phúc hả?
- Ừ, chắc vậy. Mà mày nói vòng vo chuyện này làm gì, còn nghĩa lý gì nữa đâu?
- Ý tao là sao mày không coi như mày chưa biết gì đi, vậy có phải nhẹ nhàng hơn không?
- Mày xàm vừa thôi, biết là biết, không là không, làm sao biết rồi lại xem như không biết? Tao không làm được.
- Chẳng qua là do định kiến của mày nặng quá, nên tạm thời mày không chấp nhận được...
- Nếu là mày thì mày chịu à?
Tưởng hỏi vậy làm Thanh sida im, ai dè nó nói:
- Chịu chứ. Đâu còn cách nào khác, thay vì một người chết, một người đau khổ, thì tao chọn giải pháp giúp cho cả hai vẫn sống hạnh phúc. Vậy có gì sai?
- Mày... điên mẹ rồi!
Nhìn vẻ thản nhiên của Thanh sida, tự nhiên mình thấy nó bệnh bệnh. Chơi thân với nhau nhiều năm rồi, mình chưa từng biết qua quan điểm của nó trong vấn đề nhạy cảm này lại thoáng tới vậy. Không, phải nói là bệnh hoạn mới đúng.
Sống với chị ruột của mình sao? Thà là không biết, còn đã biết rồi mà vẫn chung đụng như vậy thì khác nào con vật chứ.
- Đừng nhìn tao ghê tởm vậy! - Thanh sida cười cười - Đó là tao nói trên quan điểm đã bị dồn vào đường cùng, không còn lựa chọn nào khác.
Mình chép miệng than:
- Tất cả chỉ là ngụy biện. Sở thích của mày hơi quái đản đó!
- Giờ thì hiếm chứ thời xưa thiếu gì chuyện vua chúa lấy người trong gia đình để giữ gìn dòng máu hoàng gia. Lúc đó đâu có ai lên án?
- Mày cũng biết đó là thời xưa rồi mà, lúc đó chưa văn minh như bây giờ, chưa ai biết hôn nhân cận huyết sẽ dễ khiến cho thế hệ sau bị dị tật các thứ.
Thanh sida đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Rồi, vậy tao nói về thời hiện đại bây giờ với mày. Mày có biết ở Nhật cho phép anh chị em họ được lấy nhau không? Dù chỉ là những vùng nông thôn hẻo lánh nhưng chuyện này là có thật. Khoan cắt lời tao, còn chuyện này thậm chí ghê gớm hơn nữa, bang New Jersey ở Mỹ cho phép hôn nhân cùng huyết thống đó. Mày hiểu ba chữ "cùng huyết thống" này là sao không? Là cha, mẹ ruột và con ruột được lấy nhau, HOÀN TOÀN HỢP PHÁP, chứ đừng nói chỉ là chị em cùng cha khác mẹ như mày và chị Diễm. Sao hả? Còn cho là không văn minh không hiểu biết mới đồng ý chuyện đó nữa không? Nước Mỹ đó, văn minh hùng mạnh nhất trái đất, vậy mà vẫn có một số tiểu bang chấp nhận việc này, mày lý giải thế nào đây?
Miệng nói, tay Thanh sida tìm trên google, đưa một bài báo qua cho mình xem. Trong đó nói về chuyện một cô con gái yêu chính cha đẻ của mình bất chấp nhiều người phản đối, sau đó bọn họ chuyển đến bang New Jersey để kết hôn và sinh sống vì ở đây cho phép điều đó.
Thú thực là đọc xong bài báo này mình rất ngỡ ngàng vì trước nay chưa từng xem qua thông tin như vậy, loạn luân thì mình thấy nhiều trên báo, nhưng nơi cho phép loạn luân công khai như vậy thì nào giờ mới biết qua, lại còn là một tiểu bang rộng lớn trên đất Mỹ nữa. Trong chốc lát, nhân sinh quan của mình gần như đảo lộn toàn bộ, cứ ngồi ngẩn ra không nói được câu nào.
Thanh sida tiếp tục nói:
- Còn không ít bài báo kiểu thế này nữa. Tao cho mày coi không phải khuyến khích mày loạn luân, vì nói thế nào thì chuyện đó vẫn là cấm kị không nên, nhưng chủ yếu tao muốn nói cho mày hiểu là mày đang quá cực đoan, quá thành kiến trong chuyện này. Con người thực chất rất bầy đàn, một việc ban đầu chả ai quan tâm nhưng khi một số người lên án, rồi số đông lên án, thì dần dần điều đó sẽ thành chuyện cấm, lâu ngày cái định kiến đó
ăn sâu vào trong tiềm thức của những thế hệ sau, và thế là ai đi ngược lại chuyện đó sẽ bị coi là thứ bỏ đi, tồi bại, không thể chấp nhận. Ờ, gọi chuyện này là tẩy não cũng không sai. Thực chất đúng hay sai là do con người tự tạo ra thôi, cho là đúng thì nó đúng, bảo sai thì là sai, chứ chả có cái chuẩn mực con mẹ nào hết, chỉ có sự khác nhau về quan điểm của các thời đại thôi.
Thấy mình cứ nghệch mặt ra, nó tự gõ gõ vào bên thái dương như ra hiệu cho mình chú ý:
- Thấy nhẹ nhàng hơn chưa? Ngoài ra còn một vấn đề nữa, nếu mày và chị ruột của mày sống chung từ nhỏ mà tới lớn lại nảy sinh tình cảm, yêu và lấy nhau thì đúng là hơi bệnh. Nhưng đằng này mày và chị Diễm có khác gì người dưng nước lã đâu? Từ nhỏ cho tới khi lớn, tụi mày gặp nhau được mấy lần? Tao thấy chả khác gì những đôi trai gái bình thường gặp gỡ yêu đương, bây giờ tự nhiên lòi ra cùng huyết thống, thế là không thể yêu được nữa. Mày nghĩ xem nó có xàm lắm không? Riêng tao thì thấy cực kỳ nhảm nhí!
Mình cười khổ:
- Tao thì thấy mày đang tẩy não tao thì đúng hơn. Nói sao tao vẫn thấy chuyện này là sai trái, không thể được...
Không thể phủ nhận là bài diễn thuyết của Thanh sida đã phá tan được một chút thành kiến ăn sâu trong đầu mình, cảm giác khi nghĩ về chị cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng để bất chấp hết tất cả luân lý như lời nó thì mình không thể nào làm được.
Thanh sida nhướn mắt:
- Tao chỉ đang cố đả thông cái tư tưởng cổ hủ của mày một chút. Mày cứ về thong thả mà suy nghĩ, chuyện này có liên quan tới hạnh phúc của mày, đồng thời là cả mạng sống của một người khác, không đùa được đâu. Bây giờ tốt nhất là ngồi yên chờ kết quả xét nghiệm, nếu chị Diễm đúng là chị mày, vậy mày cứ tìm một lý do nào đó hợp lý mà chia tay, càng khiến chị Diễm bớt đau khổ càng tốt. Nếu chị Diễm có thể vượt qua được thì quá ok, tốt cho cả hai và gia đình hai bên. Còn như chị Diễm bị sốc, dễ dẫn tới khả năng làm chuyện dại dột, thì tao khuyên mày nên nghiêm túc nghĩ lại đề nghị của tao. Tao không muốn thấy một cô gái xinh xắn đáng yêu như Diễm chết oan, cũng không muốn thấy mày hối hận cả đời. Hiểu ý tao chứ?
- Ừ. - Mình đáp ỉu xìu.
- Tao vẫn muốn nhắc mày lần nữa, là tâm lý của một con người nó rất kinh khủng, luôn thay đổi mỗi phút mỗi giây, nhất là những kẻ đang bị khủng hoảng tâm thần thì chả thể nào nắm bắt nổi đâu. Có thể trước mặt mày, chị Diễm sẽ cứng cỏi chấp nhận, sẽ mỉm cười không khóc nói cố vượt qua quên đi tất cả, nhưng biết đâu đó sẽ là lần cuối cùng mình được nhìn thấy.
Toàn thân mình lạnh toát, ngó Thanh sida trân trối. Nó nhăn mặt:
- Tao không hù mày làm gì đâu. Chậc, tóm lại là tao có cảm giác không lành, mày liệu mà cẩn thận!
Nếu đúng như Thanh sida dự đoán, chị Diễm vì mình mà tự tử, chẳng may chết đi thì mình cũng chả sống nổi nữa, mình chết theo chị cũng hay. Nói thật là mình không sợ chết, mình chỉ sợ trở thành một đứa con bất hiếu khi để cha mẹ lớn tuổi phải khóc trong lễ tang của mình. Tiếc là gia đình mình chẳng ai hiểu được những suy nghĩ đó, cứ cố ép mình đến đường cùng. Đôi lúc mình ước giá như tất cả bọn họ biết được ý định của mình và dừng lại trước khi quá muộn, vậy có phải hay hơn không? Sẽ chẳng ai phải đau khổ nữa, cũng sẽ chẳng còn giọt nước mắt nào rơi xuống.
Ngồi thêm một lát, không khí nặng nề quá làm Thanh sida không chịu được nữa, nó đứng dậy về trước, mình thì vẫn tiếp tục ngồi lại.
Lúc này cũng 8h tối rồi, quán nhỏ vẫn khá yên tĩnh. Mình lấy điện thoại xem chị có gọi không, vì hồi nãy mình chỉ nói đi công chuyện một tí.
Đúng là có cuộc gọi nhỡ của chị thật, và cả của Uyên. Không biết Uyên gọi mình có việc gì, hay là chuyện xét nghiệm DNA xảy ra vấn đề?
Mình lập tức gọi lại cho Uyên. Giọng cô nàng bực bội:
- Làm gì mà gọi mấy lần không nghe vậy?
- Chỉnh yên lặng từ chiều nên không hay. Mà Uyên gọi đột xuất vậy rủi chị Diễm phát hiện thì sao?
- Chết, quên mất! T về chưa?
- May vẫn còn ở quán, không là tiêu rồi.
- Thôi, T đổi tên Uyên thành đồng nghiệp nào đó đi, rủi khi cần liên lạc gấp thì sao?
- Ừ, lát đổi. Uyên gọi có gì không?
- Báo cho T là Uyên nhờ người trực tiếp cầm lên Sài Gòn kiểm tra rồi, chắc ngay ngày mai sẽ có kết quả.
- Nhanh vậy hả? - Mình giật mình - Nhanh vậy có tốn kém lắm không?
Uyên hừ khẽ:
- Tốn chứ sao không, nhưng kệ, càng có sớm càng tốt cho T và chị Diễm. Để lâu lỡ T nói gì làm chị Diễm suy nghĩ thì tội...
Không biết sao, lúc đầu nghĩ chờ cả tuần mới có kết quả thì mình rất nóng lòng muốn biết, nhưng giờ nghe vậy lại chuyển sang lo lắng, cảm giác hồi hộp không cách nào chế ngự được, còn thấy sao mà nhanh quá, ngoài mong muốn của mình.
Nghe mình im lặng, Uyên hỏi:
- Lo hả?
- Ừ, khó chịu quá!
- Ráng đi! Chuyện gì đến rồi cũng phải đến thôi, đâu tránh được. T đừng hy vọng nhiều quá!
- Hiểu mà. Nhưng vẫn cứ hy vọng thôi. - Mình cười.
- T sắp về chưa? Hay... Uyên ra ngồi với T chút nhé? - Uyên tự dưng nói vậy, chắc thấy mình buồn không nỡ.
- Thôi, giờ T chuẩn bị về rồi. Không cần ra!
- Đừng nghĩ nhiều nữa, về ngủ một giấc tới mai sẽ biết thôi.
- Hì hì, ước gì ngủ luôn đừng tỉnh dậy chắc sẽ tốt hơn nhiều!
- Xàm quá, Uyên không thích con trai ủy mị đâu nhé!
- Mấy khi được dịp nhõng nhẽo mà...
Mình bông đùa thêm một câu rồi cúp máy, tiếp tục ngồi đó.
Không gian xung quanh như đặc quánh lại, chợt thấy cô đơn kỳ lạ.
Mình vẫn đang có chị chờ mình về, vẫn đang có Uyên muốn tới đây trò chuyện, nhưng sao vẫn thấy cô độc. Cô độc từ sâu trong tâm hồn, cô độc vì phải tự mình chống chọi với chuyện sắp xảy tới, chẳng ai giúp được mình cả, mình phải tự lực đối đầu với nó. Chẳng rõ sẽ vượt qua được, hay là bị nó cuốn trôi.
Nấn ná tới 9h, mình về. Đầu óc trống rỗng mênh mông, vừa chạy xe vừa huýt sáo vang trời, ai nhìn vào đều tưởng mình đang vui và hạnh phúc lắm.
Gọi cửa mãi chị mới đi ra mở mà mặt mày tái nhợt, mình sờ thử trán mới phát hiện chị nóng quá, bệnh rồi. Vội đưa chị vào phòng nằm nghỉ, còn trách:
- Chị bệnh sao không kêu em? Ở nhà một mình lỡ bị gì rồi sao?
- Chị có điện thoại mà T không nghe... - Chị yếu ớt nói, trán rịn ra mồ hôi to như hạt đậu - Chị nhức đầu quá!
Khổ thật, đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà chị còn bệnh, đúng là họa vô đơn chí.
Mình nghiến răng chạy ra ngoài nhúng cái khăn ấm vào lau sơ mặt và cổ, sau đó xếp lại đắp lên trán chị:
- Chị bị lúc nào vậy?
- Từ chiều, sau khi T đi một lát, chị ra ngoài khóa cửa tự nhiên trúng gió hay sao mà xây xẩm...
- Chờ em chút, em chạy ra ngoài mua thuốc!
- T đi nhanh hén...
Chị mệt mỏi khép hờ hai mắt nhưng bàn tay vẫn giữ chặt lấy mình, nhìn mà xót.
Chị bệnh từ chiều trong khi mình chả biết gì, cứ nấn ná trốn trong quán café, chị gọi cũng không nghe. Mà tật chị thì chỉ gọi một cuộc thôi, chờ mình thấy và rảnh sẽ gọi lại, không thì cứ chịu đựng như vậy chứ chẳng muốn phiền mình. Nghĩ vừa thương vừa bực!