Vẫn như mọi khi, sở thích duy nhất của Thanh sida khi ra đường chỉ là ngắm gái. Thấy ai đẹp đẹp đi ngang, nó đều đá nhẹ chân mình dưới bàn, mắt nháy nháy ra hiệu, sau đó lén lút bình phẩm. Cũng tại cái tật xấu này mà hồi trước tụi mình gặp chuyện mấy lần, do người quen của mấy cô gái đó vô tình nghe được lời bình loạn không mấy nhã nhặn lịch sự của Thanh sida nên xảy ra chuyện. Mình nói nhiều lần rồi nó vẫn không bỏ được cái thói này, chứng nào tật nấy, sau rồi đành mặc kệ, dù gì thì ai cũng có thói quen xấu, chơi thân với nhau thì phải ráng mà chấp nhận thôi, miễn đừng quá giới hạn là được.
Ngồi một lát, sau khi đã ngắm nghía no mắt, tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất tới khi hết đề tài, nó mới hỏi:
- Hổm rày sao rồi?
- Sao là sao?
- Biết còn giả bộ nữa. Thì chuyện cô chị họ đáng yêu của mày chứ sao? Có gì tiến triển không?
- Vẫn vậy thôi. Tao dùng hết cách rồi mà vẫn không ngăn được, cuối năm nay đám cưới rồi.
Vừa khuây khỏa được đôi chút, Thanh sida nhắc tới nan đề này khiến lòng mình trở nặng, rầu rĩ nói.
Thanh sida giật mình:
- Cuối năm nay á? Nhanh vậy hả? Vẫn lấy thằng chó đó à?
- Ừ. Không nó còn ai vô đây nữa.
- Mà sao nhanh vậy, hôm bữa mày không nói tao cứ tưởng ít ra cũng phải năm sau chứ? Đám hỏi xong chưa tới nửa năm đã cưới luôn rồi, không lẽ... - Thanh sida vuốt vuốt cằm.
- Sao? - Nó làm mình tò mò.
- Nói mày đừng chửi tao à! Không lẽ chị Diễm dính bầu rồi?
Thình lình bị nó ném trái bom giữa mặt làm mình choáng váng suýt té khỏi ghế, bực bội gạt đi:
- Đừng đoán bừa, chị Diễm không phải kiểu con gái dễ dãi như vậy!
Biết hơi quá lời, Thanh sida gãi đầu:
- Thì... tao cũng nghĩ giống mày. Nhưng mà đâu phải mày không biết thủ đoạn của thằng chó kia, lúc trước mày làm đủ cách chia cắt mà nó vẫn suýt hiếp chị Diễm, bây giờ hai người chính thức đám hỏi rồi, nó thiếu gì cách để giở trò.
Mình thừ người. Đúng là mình quên béng chuyện này, nhân cách phẩm giá chị thì mình tin tưởng tuyệt đối, nhưng đó là trong tình huống bình thường, còn nếu thằng Quang xài thuốc hay gì đó thì rất khó nói trước. Viễn cảnh tồi tệ chợt nảy ra trong đầu khiến tay chân mình lạnh toát, lắc mạnh đầu, giọng khẳng định như đang giải thích với Thanh sida mà thực ra là đang tự thuyết phục bản thân tin vào:
- Nó sắp lấy được chị rồi, chuyện đó chỉ là sớm muộn thôi. Tao không tin nó ngu và gấp gáp tới mức vậy. Nếu chuyện đó xảy ra, dễ gì chị Diễm chịu lấy nó nữa?
Thanh sida trầm ngâm nhìn mình rồi chậm rãi nói:
- Đó là nói theo hướng nó thực sự muốn cưới chị Diễm.
- Ý mình sao thì cứ nói toẹt ra đi, đừng úp úp mở mở nữa! - Hình như mình hiểu được nhưng vẫn cố chấp không chịu hiểu, hơi gay gắt bảo.
Thanh sida thở dài:
- Biết đâu thằng Quang không hề muốn lấy chị Diễm, mà chỉ giả bộ làm đám hỏi để lấy lòng tin thôi, chờ khi đạt được mục đích xong nó sẽ quất ngựa truy phong. Cái đám cưới gì đó cuối năm chưa chắc đã thành hiện thực.
Rồi thấy mình mấp máy môi, nó liền xua tay:
- Đó là tao đoán vậy thôi, tất nhiên chưa chắc đã đúng. Nhưng dù sao mày đề phòng vẫn hơn, cần phải nghĩ vấn đề theo nhiều hướng. Nếu tao là thằng Quang, có thể tao sẽ làm như vậy. Đối với đàn ông thì mười cái đám hỏi dang dở cũng chả thành vấn đề, đừng nói chỉ là một cái.
Trời đang mát mẻ mà không biết sao cơ thể mình trở nên nóng bức, mồ hôi rịn đầy trán, nhất là hai lòng bàn tay ướt nhẹp trơn tuột, bỗng đứng ngồi không yên.
Bữa giờ mình chưa từng nghĩ tới phương diện này, dù bực tức nhưng cứ luôn đinh ninh thằng Quang thực lòng muốn lấy chị, hoặc chí ít thì cái đám cưới cuối năm chắc chắn sẽ diễn ra. Giờ nghĩ lại đúng là hoàn toàn không chắc chắn được điều gì, biết đâu Thanh sida đoán trúng thì sao?
Thằng Quang căm thù mình tận xương tủy, liệu nó sẽ tin là chị còn trong trắng sau một thời gian dài ở nhà mình, và sau đó là hai đứa dọn ra ở riêng với nhau? Nó sẽ chấp nhận lấy một cô vợ không còn trong trắng, nhất là có thể đã mất đời con gái vào tay kẻ mà nó rất thù ghét là mình sao? Dù thời đại này chuyện đó không còn mấy quan trọng nữa, nhưng trong trường hợp giữa mình và nó lại là một câu chuyện khác, không dễ để chấp nhận bỏ qua.
Càng nghĩ mình càng tin vào suy đoán của Thanh sida, rất có thể ý đồ thằng Quang đúng là như vậy. Không được, mình phải nghĩ cách ngăn cản chuyện xấu xa khốn nạn này lại, không để nó xảy ra.
Mà biết đâu... trong lúc mình ngồi đây đoán già đoán non, thì chuyện không hề mong muốn đó đã diễn ra. Chị đám hỏi hơn một tuần rồi.
Cảm giác gai người chạy dọc theo sống lưng mình, chợt thấy vô cùng sợ hãi. Mấy bữa nay mình không còn liên hệ với dì hai nữa, chị thì càng không, liệu có khi nào đã xảy ra chuyện mà mình vẫn không hề hay biết gì.
Trong trạng thái mờ mịt run rẩy, mình gọi điện cho dì hai.
Thật may, chuông reo vài tiếng dì đã nghe máy. Dù rất nóng lòng nhưng mình biết đây là chuyện tế nhị, cần phải từ từ, phải giả bộ hỏi thăm:
- Dạ, con T đây, mấy bữa nay dì dượng khỏe không?
Nghĩ mình điện thoại hỏi thăm thật, dì vui vẻ:
- Khỏe. Dượng con cũng khỏe hẳn rồi, sáng nay vừa chở dì đi chợ.
- Dạ, được vậy cũng mừng! Chị Diễm sao rồi dì, vẫn khỏe ạ?
- Ừ, nó vẫn vậy. Lâu rồi sao con không xuống chơi?
Mình chỉ còn biết kêu khổ trong lòng, chị có cho mình xuống đâu mà xuống. Dì dượng không hề biết chuyện này vì mình không kể, mất công tới tai chị lại trách mình "đàn bà", gì cũng đi kể lể. Nhưng nghe chị vẫn khỏe mình yên tâm phần nào rồi, nếu chị có chuyện thì cho dù giấu giếm cũng khó qua được cặp mắt tinh tường của dì, người lớn từng trải không dễ để qua mặt.
- Dạo này chồng sắp cưới của chị có hay ghé không dì? - Mình không tiện gọi chồng chị là "thằng", dù sao thì bây giờ cả gia đình chị đều chấp thuận cuộc hôn nhân này dù muốn dù không, gọi như vậy có khi làm dì phản cảm.
Dì nói:
- Ngày nào nó cũng ghé qua ở chơi một chút rồi mới đi. Lúc nào nó cũng chu đáo lắm, xuống là mua theo quà cáp biếu xén, dì không nhận nó cứ ép lấy bằng được. Nếu không nghe con kể và con Diễm chính miệng thừa nhận chuyện cũ, nói thiệt là dì dượng không tin thằng Quang từng làm chuyện tày trời vậy đâu.
- Dạ...
Dì bỗng thở dài:
- Hôm kia, nó khóc với dì, xin lỗi chuyện đã lỡ dại gây tổn thương cho con Diễm trong quá khứ. Nhìn nó khóc, dì không đành lòng nên đồng ý bỏ qua mọi chuyện cho nó rồi. Mà theo dì thấy, có lẽ nó ăn năn hối hận thật con à. Nó nói nó yêu và muốn chăm lo cho con Diễm suốt đời, kêu dì dượng cứ yên tâm, nó sẽ sống tốt!
Mình còn chưa kịp khuyên dì dặn dò chị đề phòng thằng Quang, lại nghe dì tâm sự như vậy, những lời chuẩn bị thốt ra khỏi miệng liền nuốt sâu vào lòng. Mình ngu quá, thằng chó gian manh đó đi trước mình một bước rồi, lại bày ra vở kịch khóc lóc như hồi xưa từng lừa mình. Mình còn nhớ rõ
lần đó hẹn nhau ở quán café, nó khóc lóc kể lể khiến mình mềm lòng tưởng thật, sau đó ít hôm thì cũng chính nó đánh thuốc mê đưa chị vào nhà trọ suýt tí cướp đi đời con gái.
Nhớ tới chuyện cũ, trong mình dâng lên dự cảm không lành. Con người ai cũng có thói quen, thằng Quang lần này tiếp tục áp dụng bài khóc lóc hối hận, lẽ nào nó chuẩn bị hành động như trước?
Cố gắng đè chặt cảm xúc xuống, mình hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, hỏi dì:
- Nó còn nói gì nữa không dì?
- Hết rồi. Con muốn hỏi gì hả?
- Dạ không. Ủa, mà sao nay dì đi chợ vậy? Bình thường con nhớ chị Diễm đi chợ mà? - Nghĩ tới chuyện này, mình thấy kì kì sao đó.
- À, con không nói dì cũng quên mất. Sáng nay con Diễm đi với thằng Quang rồi, không có ai nên dì tự đi chợ.
Thôi xong rồi.
Kêu thầm trong lòng, mình hấp tấp hỏi:
- Hai người đi đâu dì biết không? Đi lâu chưa dì?
- Tụi nó đi Đà Lạt. - Dì vui vẻ kể - Nhà nội thằng Quang trên đó. Hôm bữa đám hỏi chỉ có mình ông nội nó tham dự, còn bà nội mấy năm nay sức khỏe yếu không đi được nên dạo này cứ kêu nó đưa con Diễm về trển để nhìn mặt cháu dâu. Nó nói nó là cháu đích tôn, thành ra gia đình bên nội rất xem trọng. Thằng đó coi vậy mà cũng là đứa có hiếu, biết nghĩ cho bà nội.
Hai tai mình ù đi, chân tay bủn rủn hết, lắp bắp:
- Chị... chị Diễm chịu đi hả dì?
- Nó lưỡng lự hoài, thằng Quang ngỏ lời mấy bữa rồi. Con Diễm tâm sự với dì là trước khi cưới xong, nó không muốn đi đâu riêng với thằng Quang hết, nhưng nghe nói hoàn cảnh bà nội gần đất xa trời cũng thấy thương, cũng muốn đi cho bà ấy hoàn thành tâm nguyện một lần. Dì thấy việc này nên làm, khuyên nó dữ lắm nó mới chịu đi đó.
Mình rất muốn nói dì làm vậy là hại chị rồi, khác gì đưa chị vào miệng sói dữ, nhưng rồi vẫn không nói ra. Chuyện này dù sao vẫn chỉ là suy đoán không căn cứ của bọn mình thôi, chưa có gì để chắc chắn thằng Quang sẽ làm vậy.
Cả nhà dì ai cũng hiền lành tốt tính cho nên nhiều khi dễ bị kẻ khác lợi dụng lòng tốt mà lừa gạt. Chị cũng vậy, mình tin chị đã rất đề phòng sau chuyện xảy ra hồi trước, nhưng có lẽ chị không ngờ được có thể thằng Quang sẽ dùng đến thủ đoạn đê hèn một lần nữa.
Không thể trách chị bất cẩn, vì ngay cả mình cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này nếu hôm nay không được Thanh sida nhắc nhở.
- Chị đi hồi mấy giờ vậy dì, khi nào về? Mà dì biết địa chỉ nhà không? - Kiềm chế sự nôn nóng thôi thúc trong lòng, mình hỏi.
- Tụi nó đi hồi khoảng 9h, nãy giờ mới hơn một tiếng à. Nghe đâu ở lại chơi vài bữa mới về, địa chỉ nhà thì dì không biết con ơi. Dì đâu có lên đó làm gì nên không có hỏi. Bộ có gì hay sao mà con hỏi dữ vậy?
- Dạ không. Tật con quan tâm hay hỏi vậy mà! Hai người đi ô tô riêng hay máy bay vậy dì?
- Tụi nó đi Đồng Phước lên Sài Gòn, rồi ra sân bay bay thẳng ra Đà Lạt.
Đồng Phước là hãng xe khách chất lượng cao dưới mình.
Mình không còn tâm trạng để trò chuyện với dì thêm, chỉ nói vài câu rồi xin phép tắt máy, sau đó gọi cho chị ngay.
Chị vẫn chặn số mình, không gọi được. Mình mượn máy của Thanh sida gọi tiếp nhưng vẫn không thể liên lạc, hình như ngoài vùng phủ sóng hay sao đó. Không lẽ chị lên máy bay nên tắt máy rồi? Không thể vậy được, dì hai nói chị mới đi hơn 1 tiếng thôi, vào sân bay còn check in các kiểu, không nhanh vậy được.
Đưa trả điện thoại cho Thanh sida, trông vẻ mặt mình bần thần tái mét, nó hỏi:
- Sao? Đi đâu rồi à?
Mình trầm trọng gật đầu:
- Đi Đà Lạt rồi, mới đi sáng nay.
- Tao biết ngay mà. - Thanh sida vỗ mạnh đùi, cau mày - Giờ mày tính sao, có lên đó kiếm không?
- Đếch có địa chỉ, biết đâu mà tìm đây? - Mình chán nản vò đầu, tóc rối bù lên như tổ quạ. Lòng nóng như lửa đốt, hai chân nhấp nhổm muốn đi mà chẳng biết phải đi về đâu, ngồi yên thì không thể.
Thanh sida lắc đầu:
- Căng đó! Đà lạt đâu có nhỏ, không có địa chỉ mà mò lên đó khác gì mò kim đáy biển? Phải tìm cách nào đó hỏi cho ra địa chỉ.
- Cách nào giờ? không lẽ đi hỏi tụi bạn thằng Quang? Nhờ mấy thằng anh giang hồ của mày được không?
- Tất nhiên là không. Mày có biết nhà nội tao ở đâu không? - Nó không đáp mà hỏi lại.
- Ở Bến Sỏi chứ đâu, thì sao? - Chả biết nó có ý gì, mình vẫn đáp.
- Địa chỉ cụ thể?
Mình ngắc ngứ, đã lên nhà nội nó bao giờ đâu mà biết.
Thanh sida cười ruồi:
- Thấy chưa? Nhà nội tao gần đây mà ngay cả mày chơi thân còn không biết, nghĩ sao tụi bạn thằng Quang biết địa chỉ nhà nội nó tận Đà Lạt xa tít mù?
Mình rối trí lắm rồi, không nghĩ được gì nữa:
- Đừng nói vớ vẩn nữa! Còn cách nào khác không?
- Từ từ để tao nghĩ coi. Mày đừng gấp, nó có muốn gì cũng phải đưa chị về nhà nội ra mắt để chị không nghi ngờ, sau đó chờ tối mới dám giở trò được chứ. Vẫn còn thời gian, với lại chắc gì tụi mình đoán đúng? Bình tĩnh đi!
Mình rót cốc nước đá uống ừng ực, tự trấn an phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, vì mất tỉnh táo sẽ không giải quyết được gì hết, như hiện giờ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ xong. Tự nhủ như vậy mà sao tay chân cứ run lập cập như ông già, đứng ngồi không yên như lửa nóng đốt đít, lo quá, lo chết mất.
- Có cách rồi.
Gần mấy phút sau, Thanh sida vui mừng vỗ tay lên bàn cái rầm làm mấy nhà ngồi gần giật mình ngó qua.
Mình mặc kệ bọn họ, hỏi gấp:
- Sao? Nói lẹ!
- Biết địa chỉ nhà nội nó chắc chắn nhất chỉ có ba mẹ thằng Quang thôi. Bây giờ mày chịu khó gọi điện cho mẹ chị Diễm, nhờ dì ấy gọi cho ba mẹ thằng Quang lấy lý do gì đó xin địa chỉ. Chỉ còn cách này thôi.
Nghe cũng có lý, nhưng mình biết nói sao để nhờ dì hai xin địa chỉ đây? Nói cho dì biết là thằng Quang sắp hiếp chị Diễm ư?
Lỡ như chuyện này không xảy ra, mình còn mặt mũi nào nhìn dì nữa, sau này liệu còn ai tin lời mình nói?