Yêu Thầm Chị Họ

Chương 67


trước sau

- Hết thật rồi sao?

Mình thẫn thờ ngả người xuống ghế, miệng lẩm bẩm.

Những hình ảnh quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu như một cuốn phim quay chậm. Từ lần đầu tiên gặp lại chị sau nhiều năm xa cách, đôi mắt đen tựa nhung, mái tóc óng ả buông dài, nụ cười mỉm ngượng ngùng e ấp gieo vào hồn mình những cảm xúc khác lạ..

Cho đến khi vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách, được ôm chị trong vòng tay. Nụ hôn đầu tiên cùng chị, cuồng nhiệt say đắm trong cơn mưa giông dưới quê như vẫn còn đọng trên khóe môi. Đã lâu rồi nhưng mình vẫn còn nhớ như in cảm giác ấy..

Những bữa cơm chỉ có hai người, giản dị đơn sơ mà chân thành. Bao đêm cùng nhau ngắm trăng sao, tắm mát trong gió trời. Sự yên bình ấy, hạnh phúc lãng mạn ấy, làm sao mình có thể quên..

Biết bao nhiêu kỷ niệm! Giờ chị buông tay, vứt bỏ hết. Mọi thứ trở nên vô nghĩa, tất cả cố gắng chỉ còn lại con số không.

Căn nhà này, chiếc ghế này.. khắp nơi đều có hình bóng xinh xắn ngây thơ của chị, nhưng từ lúc này chỉ còn lưu lại trong ký ức..

Sư cay đắng chua chát dâng tràn cổ họng khiến mình uất nghẹn!

Đau!

Thật sự rất đau..!!

Nỗi đau thật khó tả. Chỉ thấy xung quanh là một màn đen tối, mình như bị nhấn chìm trong đó. Mình hoàn toàn mất phương hướng, mất đi động lực để sống. Chẳng biết bản thân tồn tại vì điều gì, tại sao phải sống khi mà niềm hạnh phúc duy nhất đã rời bỏ?

Mặc kệ em Uyên chê cười, đầu mình gục xuống, hai tay bưng kín mặt. Cơn đau chị mang lại dường như cắt đứt dây thần kinh xấu hổ của mình rồi, đồng thời phá nát luôn sự kiên cường giả tạo mà bản thân luôn cố thể hiện. Nước mắt chảy ra..

Một vòng tay chợt ôm chặt mình..

- T khóc đi, đừng ráng kìm nén làm gì..!!

Giọng nói run rẩy của em Uyên rót vào tai càng khiến cảm xúc trong mình vỡ òa..

- Rồi sẽ có cách mà, không sao đâu!

Em Uyên lặng lẽ ôm mình ngày càng chặt như muốn san sẻ nỗi đau mình đang gánh chịu. Người ẻm run lên theo từng nhịp run rẩy của mình vì cố gắng kìm lại không để cho bật khóc thành tiếng.

Thời gian cứ thế trôi. Một người cố gắng chịu đựng nỗi đau, một người lặng lẽ an ủi, sẻ chia..

Khi mình nguôi ngoai phần nào, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt đầm đìa nước mắt của em Uyên. Cảm giác như kẻ vừa bị người yêu bỏ rơi, người đau khổ nhất không phải là mình, mà là ẻm.

- Uyên sao vậy? - Mình ngỡ ngàng.

- Không có gì.. - Có lẽ cũng hơi bất ngờ vì mình đột ngột ngước lên, em Uyên xấu hổ, vội vã dùng tay áo chùi mắt.

- Nè! - Mình lấy bọc khăn giấy trên bàn đưa ẻm.

- Không cần, vầy được rồi. - Em Uyên lúng túng từ chối.

- Tèm lem hết trơn rồi, ở đó..

Nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt nước mũi của em Uyên, dù đang rất buồn, mình vẫn phì cười, cầm khăn giấy chùi giúp ẻm.

- Khỏi mà.. - Em Uyên hơi nghiêng mặt né tránh.

- Ngồi yên. - Mình trợn mắt.

Cực chẳng đã, em Uyên đành ngồi yên như mình kêu. Gò má ẻm thoáng ửng hồng khi tay mình vô tình chạm vào, môi hơi mím lại, mắt nhìn bâng quơ đâu đó, không dám ngó thẳng mình.

Lâu rồi mới thấy ẻm thẹn thùng. Mình không quen với hình ảnh này của em Uyên nên thấy rất mắc cười, mà sợ ẻm ngại đành ráng nín. Dù sao điều này cũng giúp nỗi buồn trong lòng mình vơi đi phần nào.

- Làm gì khóc dữ vậy? Người bị chị Diễm bỏ là T, đâu phải Uyên? - Ném mảnh khăn giấy ướt nhem nước mắt ẻm lên bàn, mình hỏi.

- Biết đâu. Tại thấy ai kia nức nở quá nên tội nghiệp! - Sau giây phút hiếm hoi lộ ra vẻ nữ tính, em Uyên trở lại bản chất đanh đá.

- Rồi sao? Khóc phụ hả? - Mình ngó ẻm thom lom.

- Ờ, không được hả?

- Được chứ! T đang nghĩ coi nên trả công cho Uyên bao nhiêu. - Nhìn ẻm, mình lại nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi nãy, cười ha hả.

- Khóc đã rồi cười. Bệnh quá! - Ẻm lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

- Khóc chán rồi phải cười thôi, chẳng lẽ Uyên muốn T khóc hoài? - Mình thu nụ cười lại.

- Đùa thôi! T thích cười cứ thoải mái, dù sao T cười, Uyên cũng dễ chịu hơn! - Ánh mắt em Uyên nhìn mình sâu xa.

Câu nói úp úp mở mở của ẻm khiến mình thấy hơi khó xử, chỉ biết im lặng cười trừ.

Được một lúc, em Uyên chợt hỏi:

- T yêu chị Diễm lắm à?

- Ừ. - Mình không chút do dự, nhẹ gật đầu - Sao tự nhiên Uyên hỏi chuyện này?

Nghe câu trả lời của mình, nét buồn thoáng hiện trên mặt em Uyên nhưng cũng tan biến rất nhanh. Ẻm hơi cúi mặt nói:

- Cũng không có gì, tò mò chút thôi. Giờ T tính sao?

- Chả biết. Làm hết cách rồi, đều không kết quả, còn sao với trăng gì nữa. - Nhớ đến bóng dáng nhỏ nhắn mảnh mai ấy, nỗi buồn tưởng như đã tạm bỏ rơi mình chợt quay về, đau nhói.

- Chấp nhận sự thật thương đau luôn hả? - Em Uyên nháy mắt.

- Đương nhiên là không rồi.

- Vậy sao nói hết cách?

- Thì sự thật là vậy mà.

- Nghĩa là chấp nhận?

- Không. Còn lâu..

- Vậy sao nói hết cách?

- ...!!

Mình nhìn ẻm chằm chằm.

- Nhìn gì dữ vậy? Chưa thấy ai đẹp vậy à? - Bản chất đã trở lại, em Uyên không vì cái nhìn của mình mà ngại ngùng gì nữa, chẳng những vậy còn nghênh mặt lên.

- Giỡn dai quá đó! - Mình nhếch mép.

- Tại T nói hết cách mà.. - Ẻm vẫn cà khịa.

- Thôi, stop here. Chấm dứt tại đây, không bàn chuyện này nữa.

Biết em Uyên cố tình chọc phá cho mình vui lên nhưng mình chẳng thấy khá tí nào. Ngồi thêm một lúc, mình thiểu não đứng dậy.

- Đi đâu vậy? - Ẻm hỏi.

- Ngủ. - Mình đáp gọn lỏn, dợm bước lên phòng.

- Giờ này mà ngủ? Chưa 7h nữa, T còn chưa ăn cơm. - Mặt em Uyên lộ vẻ kinh dị.

- Ừ, chán chẳng muốn ăn gì. Thôi, T ngủ, Uyên giữ nhà đó!

- Ê, vậy còn Uyên? - Em Uyên đứng lên theo, chống nạnh gọi giật.

- Là sao? - Mình ngẩn người.

- Uyên chưa ăn tối.

- Thì Uyên ăn đi, ai cấm đâu!

- Nhà có gì đâu mà ăn. - Mặt ẻm nhăn nhó.

- Ủa, mẹ không nấu cơm hả?

- Không còn một hột.

- Ờ. - Mình nhún vai, bước tiếp lên cầu thang.

- Ờ là sao? Ê..

- Gì nữa? - Lần thứ hai mình đứng lại, cau mặt hỏi.

- Không nghe Uyên nói gì hả? Nhà không có gì ăn.

- Uyên ra ngoài ăn đi, già đầu làm như còn nhỏ lắm, chuyện này cũng chờ T nói hả?

- Nhưng... Uyên không thích ăn một mình, buồn lắm! - Ẻm chép miệng than thở.

Rồi không chờ mình nói, ẻm đã rủ:

- Đi ăn với Uyên chút đi, rồi về ngủ!

- Không muốn ăn mà! - Mình lắc đầu.

- Không muốn cũng phải ăn chứ, để bụng đói ngủ không tốt!

- Không đói.

- Ừm, vậy thôi.

Ẻm tiu nghỉu bỏ đi ra sau bếp.

- Hay Uyên rủ bạn nào đi ăn chung đi! - Thấy hơi bất nhẫn, mình nói với theo.

- Trên đây Uyên có ai để rủ. - Ẻm sẵng giọng.

- Thằng Khang đâu? - Mình buột miệng, muốn rút lại cũng không còn kịp nữa.

Đúng như mình lo, em Uyên đi lên, ánh mắt nhìn mình vô cùng giận dữ:

- T nói vậy ý là sao?

- Hơ... đâu có sao, T giỡn thôi! - Mình cười gượng.

Đôi môi thắm của em Uyên mím chặt lại, run run như muốn nói gì nhưng sau lại thôi, quay người đi một mạch xuống bếp, không thèm ngó mình lấy một cái.

Tiếng sục sạo ầm ầm phía bếp vọng lên, chắc ẻm lục tìm mì gói ăn tạm, bực mình nên làm mạnh tay, giận cá chép thớt điển hình đây mà.

Nghĩ lại thấy bản thân hơi ích kỷ, vừa rồi lại nói một câu quá sức vô duyên, mình hơi ngần ngừ rồi đi xuống bếp.

Mình đoán không sai. Em Uyên đang trút mì gói ra tô, vừa cắm phích cái ấm điện nấu nước.

- Ăn mì gói hả? - Mình hỏi.

Em Uyên không thèm đáp, loay hoay bỏ mắm muối, bột nêm, tiêu hành tá lả vào tô.

Mình cầm tô mì lên.

- Muốn gì nữa? - Em Uyên bực dọc nhìn mình.

- Đi ăn.

- T mắc ngủ mà, sao không ngủ đi?! - Ẻm nói lẫy.

- Ăn rồi về ngủ cũng được, Uyên thay đồ đi.

- Không cần tội nghiệp, ăn mì gói được rồi! - Ẻm giật lại tô mì.

- Ai nói tội nghiệp? Giờ T đói, muốn đi ăn không được hả? - Thái độ giận dỗi như trẻ con của ẻm làm mình buồn cười.

- Đi ăn mình đi! - Em Uyên vẫn chưa nguôi.

- Ăn mình không vui! Uyên thay đồ lẹ đi, mì này dở lắm ăn không nổi đâu! - Mình vờ nhăn mặt.

Im lặng một hồi, em Uyên mới vùng vằng lên phòng, trước khi đi không quên liếc mình một cái bén ngót.

Lại chờ gần nửa tiếng mới thấy ẻm lò dò đi xuống.

- Làm gì lâu vậy? - Mình hỏi.

- Tắm, thay đồ. - Ẻm trả lời tỉnh bơ.

- Ăn về tắm không được hả? Chờ lâu muốn chết! - Mình cau mặt.

- Ra đường phải sạch sẽ tươm tất!

Không màng bận tâm sự bực bội của mình, em Uyên khom người mang guốc vào.

Lúc này mình mới chú ý nhìn kỹ, em Uyên mặc quần short lưng cao màu xanh da trời cùng áo thun body croptop trắng khoe rốn xinh xinh cùng khoảng bụng phẳng lì trắng nõn nà. Ngược với phần dưới, phía trên khá kín cổng cao tường, tuy nhiên áo bó quá, thêm vào vòng một của ẻm thuộc dạng có số má nên nhô ra cao ngất.

Lại thêm bình thường chân ẻm đã dài, mặc loại quần này vào nhìn lại càng dài miên man bất tận. Nhìn tổng thể em Uyên ăn mặc rất sexy nhưng không đến mức hở hang phản cảm. Thể loại kín kín hở hở thế này theo đánh giá của mình, so với lộ hết cả ra thì có lực sát thương cao hơn rất nhiều, nhìn muốn xịt máu mũi.

Đó là chưa nói đến gương mặt trắng mịn, xinh xắn kiểu lai Tây của ẻm tỏa ra sức hút chết người. Lần đầu tiên trong đầu mình nảy ra ý nghĩ thật diễm phúc cho thằng đàn ông nào có được em Uyên. Nghĩ cũng thật trớ trêu, mình đang là người có sự may mắn đó, nhưng tiếc rằng mình không thể.

- Nhìn gì như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? - Em Uyên bất chợt ngước lên bắt gặp ánh mắt của mình, bĩu môi hỏi.

- Uyên đi đâu vậy? - Mình lấp liếm.

- Đi ăn.

- Tưởng đi Bar chứ! - Mình hừ mũi.

- Sao vậy? Nhìn quậy lắm hả? - Ẻm tròn xoe mắt.

- Không quậy lắm, giống dân chơi tí thôi!

Em Uyên đi đến trước kiếng, nghiêng qua ngó lại một hồi, nói với mình:

- Nhìn cũng bình thường mà, có gì quá lắm đâu!

- Tại Uyên quen với cách ăn mặc như vậy rồi nên thấy bình thường. - Chẳng biết sao, trong lòng mình thấy bình thường nhưng ngoài mặt lại tỏ ra phản bác.

- Ừm, vậy thôi chờ chút.

Em Uyên ừ khẽ, đi lên trên.

- Đi đâu vậy?

- Thay bộ khác.

- Thôi khỏi, xuống đi nè!

Ẻm ngần ngừ một lúc rồi bước xuống.

- Chê mà! - Ẻm liếc.

- Không phải chê. Thôi, bỏ đi!

Mình lấy chìa khóa xe, bước ra ngoài.

- Đi xe T hả? - Em Uyên hỏi.

- Ừ. Muốn đi xe Uyên à?

- Không, xe nào cũng được.

Em Uyên leo lên xe, hai tay vịn hờ eo mình, mùi hương từ người ẻm theo gió tỏa bay thoang thoảng.

Đường phố buổi tối rực rỡ ánh đèn, xe cộ tới lui đông đúc, nam thanh nữ tú dập dìu ríu rít cười nói vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng có vài ánh mắt soi mói công khai chiếu lên em Uyên đầy thèm khát, đến khi chuyển qua mình lại mang theo một nỗi tiếc hận không thể che giấu, như muốn nói tại sao một cô gái quyến rũ là thế lại đi cùng thằng cùi bắp như mình. Mỗi lần như vậy, tay em Uyên vốn để hờ bên eo mình lại siết chặt hơn một chút.

Bên ngoài nhìn vào chắc ai cũng nghĩ mình và em Uyên là một cặp. Chỉ riêng người trong cuộc mới biết mối quan hệ có phần mờ ám khó hiểu này nghĩa là gì. Mình thật không rõ gặp được em Uyên là phúc hay là họa, chỉ có thể cười khổ.

Đến lần thứ n, khi mà vòng tay em Uyên gần như ôm chặt lấy mình, trong lòng mình chợt dâng lên một chút cảm giác khó chịu. Mình hơi xoay đầu lại nhìn ẻm.

- Sao? - Em Uyên có vẻ ngượng ngùng.

- Uyên đừng như vậy.. - Mình nói khẽ.

- Ừm, tại nhiều người nhìn làm Uyên hơi sợ.. - Ẻm ngập ngừng chữa thẹn, vòng tay lơi dần rồi buông hẳn.

Nội tâm mình bật cười. Em Uyên biết sợ thì trời sập mất rồi, lý do này cũng thật là..

Không khí chợt hơi căng thẳng. Mình đằng hắng một tiếng, hỏi:

- Quên nữa, Uyên muốn ăn gì?

- Gì cũng được, ăn món nào T thích đi! - Ẻm đáp nhẹ như gió thoảng, dường như vẫn còn ngại.

- Vậy.. phở hén?

- Ừm.

Mình tăng ga, mong mau đến nơi, xua tan bầu không khí có phần ngột ngạt này.

Vẫn là tiệm phở lần trước mình đưa chị đến ăn, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có đi cùng mình lại là cô gái khác. Chị bỏ mình rồi!

Tâm trạng bỗng chùng xuống, đặt mông lên ghế, mình ngẩn người nhìn ra ngoài đường, quên cả gọi món. Đến khi em Uyên lay mấy lần mình mới sực tỉnh, gượng gạo gọi hai tô phở tái rồi trệu trạo nuốt lấy nuốt để.

Thấy thái độ lạ lùng của mình, em Uyên hỏi:

- T đưa chị Diễm tới đây ăn lần nào chưa?

- Có một lần. - Mình gật đầu, mặt vẫn cắm vào tô phở.

- Nhớ chị phải không? - Ẻm lại hỏi.

- Uyên ăn đi, nguội hết bây giờ. - Mình sì sụp húp.

Mình ăn mà chả rõ ăn gì, không chút hương vị, không chút cảm giác biết ngon, cứ như nuốt rơm rạ vậy. Húp mãi húp mãi, tận khi cạn đáy tô mới biết đã ăn xong.

Khi ngó lên, em Uyên đã buông đũa từ khi nào, tô phở của ẻm vẫn còn y nguyên.

- Sao Uyên không ăn?

- Không muốn ăn nữa! - Mặt em Uyên thoáng buồn nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười gượng gạo.

- Sao vậy? Than đói mà!

- Không biết. Tự dưng hết thấy đói rồi.

Trong lúc mình còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, em Uyên đã thanh toán tiền, kéo mình ra xe. Chủ tiệm bực dọc nhìn theo, có lẽ thấy không vui vì phở họ nấu ngon thế mà con nhỏ này chả thèm động đũa, chê õng chê eo.

- Uyên không ăn chút đừng than đói nữa nhen, giờ về ngủ đó! - Vừa lên xe, mình nói.

- Uyên muốn đi dạo!

- Vậy về nhà rồi Uyên lấy xe đi đi. - Không nghĩ ẻm đột ngột đề nghị, mình từ chối.

- T chở Uyên đi vài vòng thôi rồi về! - Giọng ẻm có phần buồn tủi.

- T mệt lắm! Giờ chỉ muốn ngủ thôi, chiều ý chở Uyên đi ăn rồi còn muốn gì nữa? - Mình bực bội hơi lớn tiếng.

Cũng biết làm vậy hơi quá đáng, nhưng mình thật sự rất mệt, nghĩ đến chị là mình muốn phát điên lên, chả còn tâm trạng để làm gì khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.Com

Thấy mình nổi nóng, em Uyên không nói gì nữa. Trước giờ mình nói ra điều gì ẻm cũng đốp chát lại ngay, chưa từng nhường nhịn. Hôm nay bỗng dưng ẻm thay đổi, thậm chí có phần cam chịu, làm mình thấy không quen.

- T ngừng xe đi! - Gần về đến nhà, em Uyên bỗng nói.

- Chi vậy? - Tưởng có chuyện gì, mình dừng xe lại hỏi.

- Uyên đi taxi. - Em Uyên xuống xe, đưa tay vẫy taxi gần đó.

- Ax.. Gì nữa vậy? Uyên muốn đi đâu?

- Đi đâu kệ Uyên, T đâu quan tâm gì tới Uyên mà hỏi!

- Zzz.. chứ giờ Uyên muốn sao? - Mình chả biết nói sao.

- Cái đó phải hỏi T mới phải. Đưa Uyên đi ăn mà mặt T như đưa đám, vào quán chỉ lo ăn, trong đầu toàn nghĩ tới chị Diễm. Cho là Uyên ích kỷ nhỏ nhen cũng được, nhưng T có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Uyên không? T có biết người con gái đang ngồi trước mặt T là Uyên, không phải chị Diễm không?

- Uyên vô lý quá! T...

- Ừ, vô lý vậy đó! Uyên sắp phải đi rồi, T có biết không? Chuyện gì Uyên cũng làm vì T, chưa từng đòi hỏi T đền đáp. Chỉ muốn trước khi đi được ở bên cạnh T vui vẻ một lần, không phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ muốn T quên nghĩ đến chị Diễm một lúc thôi. T còn cả đời để yêu chị ấy, nhiều thời gian lắm, không như Uyên. Chỉ vậy thôi cũng quá đáng sao? T đâu quan tâm đến chuyện đó, trong lòng T chỉ biết có chị Diễm, chở Uyên đi dạo một chút cũng không được, sao T có thể đối xử với Uyên tệ đến vậy chứ?

Mắt em Uyên đỏ hoe, cánh mũi thon phập phồng kịch liệt, sắp bật khóc thành tiếng.

Mình cười khổ, không nói nên lời, khóe mắt hơi cay. Giá mà chị như em Uyên, hạnh phúc biết bao. Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, số phận thật khéo trêu ngươi. Thằng không ra gì như mình lại được cô gái như em Uyên yêu thương, chuyện cũng thật hài hước, nghĩ nổ óc cũng không tìm được lý do.

Taxi trờ đến, tài xế bước ra mở cửa, mặt mày hớn hở như bắt được vàng. Ai chả biết con gái lúc cãi nhau giận hờn với người yêu luôn yếu lòng nhất, dễ tán hơn bình thường gấp bội. Lần này vừa được chở gái đẹp, vừa có tiền, lại còn đúng lúc em ấy cãi nhau với thằng cù lần đang đứng đực mặt ra kia. Cơ hội trời cho, anh tài xế trẻ măng không mừng rỡ cũng lạ, gặp mình cũng mừng hết lớn.

Em Uyên bước vào taxi, mình nhanh chân chạy lại kéo ẻm ra, không quên vẫy tay xin lỗi anh tài xế vừa mừng hụt.

- Làm gì vậy? - Ẻm vung tay ra.

- Tự nhiên lên taxi, bệnh hả?

- Kệ Uyên. Uyên muốn đi dạo! - Nói rồi lại quày quả bước tới taxi.

- Ừ thì đi dạo, lên xe T chở Uyên đi! - Mình tiếp tục kéo lại.

- T mệt, muốn về ngủ mà! - Ẻm liếc xéo.

- Đi chút về ngủ cũng được.

Có vậy ẻm mới chịu leo lên xe ngồi yên. Mình phóng đi mà trong bụng nghiến răng, nếu không phải những lời của ẻm làm mình mủi lòng thì còn lâu.

- Giờ đi đâu đây?

- Đâu cũng được, miễn là đi! - Gió đêm thổi vào mặt làm cái đầu nóng của em Uyên nguội dần.

- Không lẽ chạy ngoài đường hoài như hai đứa khùng! - Mình lầm bầm.

- Hay ăn kem đi! - Em Uyên hào hứng đề nghị, giống như vài phút trước người sụt sùi mếu máo là ai khác không phải ẻm.

Trời lạnh bỏ bu ra mà đòi ăn kem, đúng là lên cơn có khác. Chửi thầm trong bụng nhưng mình vẫn chiều ý ẻm, tìm một quán kem quẹo vào.

Quán không lớn lắm, trang trí họa tiết đủ màu sắc rối mắt, giông giống mấy quán trà sữa dành cho teen. Được cái kem cũng khá ngon, ngoài ra còn bán rất nhiều món ăn vặt. Em Uyên như trúng tủ, cầm thực đơn gọi túi bụi.

Chẳng mấy chốc, cá viên, bò viên, tôm viên, mực viên chiên, bánh tráng trộn, bạch tuộc nướng, khoai tây lốc xoáy, hồ lô nướng, rồi thì xiên que các loại chất đầy chiếc bàn gỗ nhỏ, vừa nhìn đã no.

- Ăn hết không mà kêu dữ vậy? - Mình bóp trán ngán ngẩm.

- Hết sao không, đã ăn gì đâu, đói muốn chết! - Em Uyên phùng má.

- Ai kêu không chịu ăn giờ than gì!

- Không nói với T nữa, chén thôi!

Em Uyên hí hửng nhón bên này một miếng, bên kia một miếng, miệng nhai liên tục không ngừng nghỉ. Mình ngồi bên nhìn thấy cũng phải khen thầm, ăn hàng đúng là khả năng thiên phú của phái nữ. À, còn nhiều chuyện nữa, cũng là một tài năng siêu việt khác mà nam giới khó lòng bì kịp.

- Sao T không ăn? - Miệng nhóp nhép, em Uyên lúc này mới để ý đến thằng đực rựa ngồi như phỗng đá kế bên.

- Có ai kêu đâu. - Mình nhún vai.

- Xì, làm như xa lạ lắm, đợi kêu nữa. - Ẻm trề môi dài cả thước.

Ra vẻ là thế, nhưng em Uyên vẫn nhét vô miệng mình khúc bạch tuộc nướng, không ăn mà ẻm cứ ép.

Nhìn em Uyên tươi tắn ăn hàng, mình lại chạnh lòng nhớ đến chị. Chắc giờ này chị về đến nhà lâu rồi, không biết bây giờ chị đang làm gì, có vui không? Khi nãy mình gọi nhưng không liên lạc được, có lẽ chị không muốn bị mình làm phiền. Cũng định gọi cho dì dượng hỏi thăm, nhưng nghĩ đến chị không muốn gặp mình nên lại thôi.

Mải suy nghĩ, lúc mình ngước lên đã thấy em Uyên đang xịu mặt nhìn mình.

- T lại vậy nữa rồi. - Ẻm chán nản.

- Xin lỗi, T không cố ý! - Mình gãi đầu.

- T mới nói gì vậy? - Ẻm nghiêm mặt.

- T không cố ý! - Mình lặp lại.

- Trước câu đó.

- Xin lỗi?!

- Đúng rồi. Trước giờ T tiết kiệm hai chữ này với Uyên lắm, biết không? Tha cho T đó! - Em Uyên cười rạng rỡ.

Không biết sao, thấy ẻm cười mình cũng vui lây, tâm trạng dần tốt hơn. Dù chuyện về chị như tảng đá luôn đè nặng trong lòng, khiến mình rất khó chịu, nhưng thôi.. có lẽ mình sẽ cố tạm quên chị một lúc để tỏ ra vui vẻ với em Uyên. Khi nãy ẻm nói sắp phải đi rồi, mình biết đó là lời nói thật, không phải gạt mình. Xem như đây là điều nhỏ nhoi cuối cùng mình có thể mang lại cho ẻm. Sau đêm nay, mình sẽ tìm cách thay đổi suy nghĩ của chị, rồi mọi chuyện sẽ ổn, cũng có thể mình lại tự dằn vặt bản thân vì chị!

Suy nghĩ thông suốt, mình thoải mái cười nói với em Uyên hơn một chút. Dù rằng qua ánh mắt ẻm, mình biết ẻm không vui vẻ như đang thể hiện.

Ngồi đến khoảng 9h, bọn mình tính tiền ra về. Lần này em Uyên để mình trả, theo lời ẻm nói đùa, hiện giờ mình không còn của chị Diễm mà thuộc về ẻm, dành mọi thứ cho ẻm, thế nên mình phải trả tiền với tư cách là người đàn ông của ẻm. Mình không biết nói sao, chỉ biết cười. Hiện giờ mình chỉ biểu cảm được hai trạng thái, cười hoặc khóc. Em Uyên đã không cho mình khóc, chỉ còn cách cười thôi. Dù đôi lúc nhăn răng ra, cảm giác bản thân chẳng khác đười ươi là mấy.

- T.. - Gần về đến nhà, em Uyên lại nỉ non.

- Gì nữa? - Mỗi lần ẻm thế này, y như rằng sẽ có đề xuất gì đó, mình đề phòng hỏi.

- Còn sớm, đi chơi chút nữa đi!

- 9h hơn rồi, sớm gì nữa?

- Sớm chán, mọi hôm 11-12h mình mới ngủ mà!

- Ax.. dùng từ mình nghe ghê quá!

- He he.. đi chơi chút nữa nhe! - Em Uyên cười khúc khích.

- Biết đi đâu đây? - Mình nhíu mày, thôi thì dù sao cũng là lần cuối, vì ẻm một chút nữa vậy.

- Đi nhậu. - Em Uyên nói nhỏ như sợ mình hết hồn.

- Thôi, có hai đứa mà nhậu gì? - Mình lắc đầu lia lịa.

- Hai đứa đủ rồi. Đi đi, không phải T đang buồn sao, nhậu vô hết buồn liền! - Ẻm dụ dỗ.

- Buồn thêm thì có, đừng dụ!

- Ha ha, già đầu làm như nhỏ em lắm, dụ nữa chứ?

- Ờ, tui vậy đó!

- Đi mà! Lần cuối thôi, nhậu xong về liền, Uyên không đòi đi đâu nữa hết, hứa đó! - Em Uyên kéo áo mình nài nỉ.

Thật ra, mình cũng xiêu lòng rồi mà giả bộ làm cứng. Đang buồn chuyện tình cảm, mình cũng muốn quên sầu một phen. Mà nghĩ lại, trai đơn gái chiếc ngồi nhậu với nhau, tình cảm lại mập mờ, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nên mình vẫn do dự chưa quyết.

Như nhìn ra được suy nghĩ của mình, em Uyên cười khẽ:

- Sao vậy? Sợ xỉn rồi bị Uyên dụ dỗ hả?

- Xì, còn lâu!

- Chứ sao? Đi đi, Uyên hứa không ăn thịt T đâu, yên chí lớn!

- Hừ, đi thì đi!

Biết là trúng kế khích tướng của ẻm, nhưng mình vẫn đi. Dù sao ẻm cũng đã hứa không làm gì bậy bạ, hơn nữa mình tin bản thân đủ nghị lực để không làm ra chuyện gì không hay.

Liếc đồng hồ, vừa đúng 9h30, không còn sớm cũng không quá muộn, mình hỏi:

- Đi quán nào đây?

- Tùy T, Uyên không rành. Quán nào bán hải sản ngon ngon đó! - Em Uyên rất vui vẻ.

- Hải sản sò lông sò huyết đó hả?

- Tôm cua đó ông, lúa vừa thôi!

- Ờ.

Mày mình nhăn tít, cố lục trong trí nhớ coi có quán hải sản nào nổi tiếng không. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang.

- Con nghe nè mẹ! - Mình bật máy.

- Tụi con về nhà chưa? - Mẹ hỏi.

- Dạ rồi, nhưng giờ con đang ở ngoài đường. Ba mẹ chưa về hả?

- Chưa. Hôm nay đi họp mặt ở nhà bạn cũ của ba con, họ giữ lại không cho về. Tụi con tranh thủ về sớm, ngủ nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận.

- Con biết rồi. Vậy ba mẹ không về hả?

- Mai về. Nhớ khóa cửa nghe chưa, lúc này trộm cắp ghê lắm!

- Dạ, con biết rồi mà!

Mẹ dặn đi dặn lại mấy lần mới chịu thôi, làm như mình là trẻ con không bằng.

- Dì gọi hả? - Vừa tắt máy, em Uyên hỏi ngay.

- Ừ, dặn coi chừng nhà cẩn thận.

- Là sao? Dì dượng không về à?

- Không, mai mới về. Kiểu này chắc không nhậu được rồi, về sớm thôi.

Em Uyên im lặng.

- Về hén, hay Uyên muốn sao? - Hơi bất nhẫn, mình hỏi.

- Mua bia về nhậu ở nhà được không? - Trầm ngâm một lúc, em Uyên nói.

- Nhậu ở nhà? - Mình ngẩn người.

- Ừ, ba mẹ T lo lắng nhà cửa không ai coi, vậy mình mua đồ về nhậu.

- Ờ..

Mình hơi lo. Nhà không có ai, chỉ có hai đứa mình, nhậu vô rủi xảy ra chuyện gì thì sao? Giờ thì thấy vậy nhưng xỉn lên ai biết được em Uyên sẽ làm ra chuyện gì, rồi bày biện tùm lum dơ nhà cửa nữa. Ba mẹ về thấy chắc chửi tơi tả.

- Sợ dì dượng la hả? - Như đoán được suy nghĩ của mình, ẻm hỏi.

- Ờ, bày tùm lum ai dọn?

- Uyên dọn cho, đừng lo!

- Tới đó xỉn quắc cần câu rồi, ở đó mà dọn được cũng mừng!

- T đâu phải không biết, Uyên uống có bao giờ xỉn. - Em Uyên hứ một cái rõ to.

- Nói thì nhớ đó!

Mình đảo một vòng ngắn, mua vài con khô mực, bọc khô xoài, bốn trứng vịt lộn, thêm một két Heineken, quá đủ cho một buổi nhậu tới bến. Vậy mà em Uyên còn chưa chịu, đòi mua hẳn hai két, định uống cho chết luôn hay sao không biết. Đương nhiên mình không đồng ý, nhậu cho vơi nỗi sầu, dễ ngủ hơn thôi. Mình còn phải giữ đầu óc tỉnh táo để chống lại mọi cám dỗ từ
ẻm.

Về đến nhà, sau khi khóa cửa cẩn thận, mình khệ nệ ôm thùng bia lên lầu. Em Uyên đề nghị ra ban công nhậu cho mát. Tối nay đẹp trời, mình thấy tính vậy cũng có lý.

Trong khi em Uyên về phòng thay đồ thì mình bày biện các thứ linh tinh ra nền gạch ngoài ban công. Con trai thay đồ luôn rất nhanh, lột hết ra, tròng cái quần short với áo thun là xong. Còn con gái nói chung và em Uyên nói riêng thay đồ lúc nào cũng lâu lắc. Như lúc này, mình xong xuôi hết rồi, chả biết ẻm làm quái gì trong ấy vẫn chưa ra.

Chờ lâu quá, mình rót trước ly bia, uống một mình. Vị bia đăng đắng, mát lạnh trôi qua cổ họng như thấm vào tận tim gan, cảm giác thật dễ chịu, nhón tay bứt cọng râu mực cho vào miệng nhai rau ráu. Lâu lắm rồi mình mới có cảm giác này, chỉ muốn vùi đầu vào men cay, quên hết mọi thứ trên đời. Một lon, lại một lon..

- Sao uống trước không chờ Uyên gì hết vậy?

Em Uyên bước ra, nhẹ giọng trách móc. Ẻm mặc váy ngủ màu tím nhạt ngang đùi, chất liệu như bằng thun, ôm sát người tôn nét đẹp hình thể mềm mại uốn lượn. Khi em Uyên bước đi, đôi gò cao trước ngực cũng rung động theo, nhấp nhô lên xuống đầy mê hoặc. Dường như trừ lớp vải mỏng ở ngoài, bên trong chẳng còn gì cả.

Ẻm ngồi xuống trước mặt mình. Ánh trăng bàng bạc dìu dịu soi lên làn da nõn nạ như lụa, tạo nên nét đẹp mơ màng tựa tranh vẽ. Mình ngẩn ngơ nhìn, quên cả trả lời. Ẻm xinh quá, cứ như nàng tiên vừa bước ra từ những bức tranh huyền bí cổ xưa..

Nhận thấy thái độ của mình, ánh mắt em Uyên chợt rạng ngời, miệng nở nụ cười đẹp mê hồn.

Thời gian như dừng lại, không biết là bao lâu..

Mình vẫn ngây ngẩn ngắm nhìn cô gái trước mặt.

- Uyên đẹp không? - Giọng nói êm dịu của vang lên thật khẽ.

- Đẹp... đẹp lắm! - Giống như bị thôi miên, mình gật đầu.

- T có thích không? - Âm thanh ngọt ngào lại rót vào tai.

- Thích..

- Muốn ôm Uyên chứ?

Mặt mình nóng rực, toan gật đầu, mở rộng vòng tay đón thân hình ẻo lả quá đỗi gợi cảm. Bất chợt mắt hoa lên, vẫn thân hình em Uyên nhưng đã bị gương mặt khác thay thế. Mái tóc đen huyền xõa tung bờ vai đưa nhè nhẹ theo gió, đôi mắt nai mở to nhìn mình u oán như hờn như trách..

Giật bắn người, mình choàng tỉnh.

Trước mặt vẫn là em Uyên, nhưng nụ cười đã biến mất, thay vào đó sự mất mát, hơi thất vọng dâng tràn trong khóe mắt.

- Uyên vừa hỏi gì? - Mình xoa trán, đầu hơi mụ mẫm.

- Sao T uống mà không chờ Uyên? - Em Uyên lúng túng, thái độ có phần kỳ lạ.

- Đợi Uyên lâu quá! T mới uống có một lon thôi mà!

- Gì một lon? T nhìn lại đi!

Dưới chân mình, vỏ bia nằm lăn lóc cũng phải sáu bảy cái.

- Lạ quá! T mới uống có một lon mà? - Mình hơi chóng mặt.

- T không uống thì ai uống? Uyên ra đã thấy vậy rồi, T uống mà không nhớ thôi. - Ẻm cười nhẹ.

- Cũng có thể. Uyên làm gì lâu vậy? - Mi mắt mình hơi nặng, lâu rồi không nhậu, đô giảm hẳn, uống có vài lon đã thấy khó chịu.

- Uyên thay đồ.

- Thay đồ gì cả tiếng đồng hồ? - Mình ngó điện thoại, gần 11h rồi. Tính ra mình ngủ quên khá lâu.

- Uyên.. tắm nữa.. - Mặt em Uyên hơi ửng hồng.

- Hồi nãy trước khi đi, Uyên tắm rồi mà. Tắm gì hoài vậy?

- Thích, được không? Ra đường dính bụi dơ dáy, phải tắm lại chứ, đâu ở dơ như ai kia!

Mình cười xòa.

- Không nói nữa. Dzô nè! - Ẻm rót đầy hai ly bia.

- Vậy không công bằng! T uống trước gần chục lon rồi.

- Chứ muốn sao?

- Uyên uống bằng T đi, rồi T mới uống.

- Ok, tưởng gì.. chuyện nhỏ.

Trước sự chứng kiến của mình, em Uyên nốc bia như uống nước lã, chẳng cần ăn mồi. Lại thêm sáu lon bia ra đi nhanh chóng, thoáng cái chỉ còn nửa két.

- Giờ uống được chưa? - Ẻm nhoẻn cười.

- Ít ra phải vậy chứ. Dzô trăm phần trăm nè! - Mình nâng ly hô hào.

Tiếng ly cụng chan chát vang lên, cảm giác như em Uyên chỉ muốn uống mãi, uống mãi không chịu ngừng. Mình phải chủ động làm chậm nhịp độ lại, nếu không muốn gục tại chỗ.

Em Uyên không có dấu hiệu nào tỏ ra đã say, vẫn tỉnh táo lạ thường. Có điều gương mặt ẻm ngày càng ửng hồng, đặc biệt hai gò má hây hây căng tròn như mận chín, ánh mắt thêm phần lúng liếng thỉnh thoảng đưa qua lại, ướt rượt tình tứ..

Mặt mình cũng đỏ rần, không hẳn vì men bia mà còn vì cảnh tượng hiển hiện trước mắt. Lúc đầu em Uyên ngồi xếp bằng kiểu người Nhật hay ngồi, nên dù mặc váy ngắn những vẫn khá kín đáo. Lúc này có lẽ tê chân khó chịu, ẻm thay đổi tư thế ngồi nghiêng hẳn sang một bên, theo cử động cơ thể, một khoảng da thịt trắng nõn nơi đùi và xa hơn nữa chốc chốc lại đập thẳng vào mắt mình, không muốn nhìn nhưng cứ như bị ma quỷ xui khiến, mình không rời mắt được, tim đập dồn dập, hơi thở ngày càng trở nên nặng nhọc.

Cuối cùng, mình lấy hết dũng cảm dời mắt đi, vô phòng lấy cái gối ra đưa ẻm.

- Chi vậy? - Em Uyên ngạc nhiên.

- Để lên đùi giùm cái, nhức mắt quá! - Mình chép miệng.

- Á.. - Em Uyên vội nhìn xuống, miệng kêu khẽ, lật đật chèn cái gối lên đùi.

Thái độ ẻm rất thật, mình không rõ ẻm cố tình hay vô ý.

Gió đêm thổi rì rào, mang theo mùi hương thoang thoảng thơm mát của những loài hoa dưới vườn, thật dễ chịu. Càng về khuya trăng càng sáng, treo lơ lửng trên đỉnh đầu như quả cam vàng mọng nước. Ánh trăng hòa cùng vầng sáng xanh xanh mờ nhạt từ bóng đèn neon lan tỏa, khung cảnh như mộng như ảo càng làm mình xao xuyến.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, em Uyên hơi co mình lại.

- Lạnh à? - Mình hỏi.

- Ừm.

Mình lại vào phòng, định lấy áo khoác cho ẻm mặc nhưng tìm hoài không thấy. Rồi không biết nghĩ gì, cầm cái mền ra đưa.

- Hả? - Em Uyên tròn mắt.

- Kiếm áo khoác không thấy, trùm mền đỡ đi! - Mình bật cười.

- Nghĩ sao kêu Uyên trùm mền? Xấu lắm! - Đầu ẻm lắc quầy quậy.

- Uyên trùm mền vẫn đẹp mà, yên tâm!

- Thật không?

- Ờ.

Ẻm cười chúm chím, đưa mền lên mũi ngửi, nhăn mặt:

- Hôi quá!

- Mới hơn một năm chưa giặt mà hôi gì? - Mình phì cười.

- Ở dơ thấy ớn! Sao không giặt?

- Làm biếng! Có ai giặt giùm đâu.

- Cưới Uyên đi, giặt cho T mỗi ngày luôn! - Hai tay em Uyên chống cằm, nhìn mình như thôi miên.

- He he, làm được mới nói nhen! - Mình cười lớn.

- Được mà!

- Vậy để T suy nghĩ lại đã.. - Mình vờ suy tư.

- Xì, đùa thôi! Đừng tưởng bở, nghèo như mấy người không đủ khả năng lấy tui đâu! - Ẻm trề môi.

Mình cười cười không đáp.

Gió lại thổi đến, em Uyên thoáng rùng mình, vội vàng khoác mền lên vai, trùm kín cơ thể, chỉ chừa mặt và tay chân ở ngoài. Thoạt nhìn ẻm hơi giống con rùa, buồn cười không thể tả. Mình ôm bụng cười một hồi mệt quá nằm luôn ra nền gạch.

- Cười gì? Nghỉ đắp à! - Em Uyên tức giận.

- Tùy, ai lạnh cho biết! - Mình khổ sở ngồi lên, cười nhiều đau bụng quá.

- Nhìn mắc cười lắm hả? - Ẻm tò mò hỏi.

- Chờ tí.

Mình chạy ào vào phòng, lấy máy chụp hình ra. Em Uyên còn chưa hiểu chuyện gì, mình đã đưa máy lên chụp liên tục mấy tấm.

- Làm gì vậy? - Ẻm la làng.

- Cho Uyên coi có mắc cười không!

Mình bước lại gần, cầm máy cho ẻm xem mấy pô ảnh đậm chất "thời sự" vừa tác nghiệp.

Em Uyên đơ mặt nhìn, rồi sực tỉnh giơ tay giật máy định xóa đi. May mà mình đã đề phòng, kịp thời tránh được, chẳng may bị xóa thì tiếc lắm.

Trước ánh mắt tức tối của ẻm, mình thản nhiên đem máy đi cất.

- Bôi bác quá nhen! - Chưa kịp đặt đít ngồi xuống, ẻm đã gầm gừ.

- Vui mà! - Mình thản nhiên như không.

- Không nhậu nữa, T uống một mình đi! - Em Uyên tung mền đứng dậy, bỏ về phòng.

Giỡn có chút cũng giận, đúng là con gái. Mình cũng lười giải thích, rót bia uống một mình, làm thêm vài lon nữa ngủ được rồi.

Chưa đầy vài phút, em Uyên tung tẩy bước ra, trên người đã mặc thêm một lớp áo khoác.

- Tưởng giận chứ!

- Hơi đâu giận người dưng!

- Ờ, vé rì gút! Dzô đi! - Mình nâng ly.

- Trăm phần trăm đó..

- Khi nào Uyên đi? - Được vài ly, mình hỏi.

- T hỏi làm gì? - Tay em Uyên xoay tròn cục nước đá trong ly, mắt cũng nhìn chăm chú vào đáy nước.

- Hỏi để biết, không được hả?

- Không. Sáng ngủ dậy không thấy Uyên, lúc đó T sẽ biết. - Ẻm trầm ngâm nói.

Im lặng một lúc, mình hỏi tiếp:

- Tại sao phải đi?

- Uyên cũng không biết tại sao, chỉ biết là phải đi!

- Thật Uyên không biết không?

Em Uyên ngước lên, nhìn thật sâu vào mắt mình. Trong mắt ẻm như có vạn điều muốn nói, cứ ngời sáng lấp lánh..

- Bỏ qua đi! Đêm nay nhậu cho say, đừng nói những chuyện không vui nữa! - Ẻm khẽ thở dài, thoáng chốc nét buồn chợt tan biến, môi lại nở nụ cười mỉm.

Mình không biết nói gì hơn, thân còn lo chưa xong, nói gì đến người khác.

- Còn có tám lon, nhiêu đây chắc đủ cho T say, còn Uyên không nhằm nhò gì đâu! - Mình lắc đầu.

- Cứ uống đi, Uyên có cách để say! - Ẻm cười bí ẩn.

Cánh tay đưa lên, hai cái ly lại va vào nhau côm cốp.

Không gian lạnh lẽo càng thêm tĩnh mịch. Cả hai yên lặng không nói lời nào, chỉ biết uống và uống. Bia vào người khiến mình nóng hừng hực, cái lạnh của không khí không đủ xua tan hơi nóng từ bên trong toát ra.

Khi két bia hết sạch cũng là lúc mình ngà ngà say, chưa đến mức không đứng vững nhưng cũng đủ để chuếnh choáng, nhìn cái gì cũng thấy ngả ngả nghiêng nghiêng như sắp đổ.

Em Uyên ngược lại, mặt không còn đỏ như lúc đầu mà đã chuyển sang tái tái có chút xanh xao. Mắt ẻm vẫn linh động như lúc thường.

- T say rồi? - Ẻm nhếch môi.

- Chưa. Nhiêu đây nhằm nhò gì.. - Cảm giác thua con gái thật không dễ chịu, nhất là khoản nhậu nhẹt vốn thuộc về phái mạnh. Mình gân cổ nói.

- Gật gù như gà nuốt dây thun mà không say là gì?

- Ngồi mỏi thì gật, liên quan gì? - Mình cãi bướng.

- Vậy T đứng lên, đi theo hàng gạch này thử coi!

- Uyên trước đi!

- Rồi.

Em Uyên nhanh nhẹn đứng lên, bước đi thoăn thoắt trên hàng gạch thẳng tắp, không sai lấy một li.

- Tới T. - Ẻm nghênh mặt.

- Coi nè!

Mình ngật ngưỡng đứng dậy, nghiêng qua ngả lại nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra.

- Chưa xỉn đúng không? - Mình ngồi xuống, cười khoái trá.

- Tạm chấp nhận! Vậy giờ sao đây? - Ẻm tủm tỉm.

- Sao trăng gì, hết bia thì ngủ thôi.

Mình nói cứng cho oai thế thôi, thực ra mệt lắm rồi, chỉ muốn vùi đầu vô nệm mà ngủ cho sướng.

- Không được. Đã nói đêm nay uống cho say mà, giờ nghỉ ngang vậy đâu được.

- Chứ sao? Hết bia rồi. Giờ này 12h hơn, ai bán cho Uyên nữa mà mua? - Mình gật gù.

- Cần gì mua. Chờ chút! - Như chỉ chờ mình nói vậy, em Uyên hí hửng chạy vào trong.

Bỏ mợ! Không lẽ ẻm thủ sẵn thùng bia trong nhà???

Mình vò đầu, lỡ nói chưa xỉn rồi, giờ đâu thể muối mặt từ chối được. Nhưng mình biết khả năng của mình, nếu uống thêm chút nữa bảo đảm lật gọng.

Còn đang suy tính, em Uyên đi ra, hai tay giấu gì đó sau lưng.

- Lấy gì ra vậy?

- Téng téng téng tèng... - Em Uyên reo lên, chìa cái chai khá to trước mặt.

- Gì vậy? - Biết là gì rồi nhưng mình vẫn giả bộ.

- Rượu nếp, ngon lắm! - Ẻm tranh thủ quảng cáo.

- Kiếm đâu ra đó?

- Của bác trai chứ đâu.

- Ax.. rượu ba để dành đãi khách, uống ổng chửi chết, không được đâu! - Mình kiếm cớ.

- Từ hồi lại đây ở Uyên đã thấy rồi, chắc không sao đâu. Cứ uống đi, la Uyên chịu! Rượu ngon lắm! - Ẻm quảng cáo tiếp tập hai.

- Uống chưa mà biết ngon?

- Rồi. Hồi trước thấy có lén thử vài ly.

- Đệt..

Mình ngắc ngứ im luôn. Xưa nay nhậu thì uống, chứ chưa bao giờ thấy rượu hay bia ngon. Trình của ẻm thuộc hàng bợm rồi.

- Trăm phần trăm nhen! - Ẻm cầm ly lên, đá mạnh vào ly mình.

Nhìn ly rượu mình phát khóc. Ly cối uống bia mà ẻm rót nửa ly, kêu uống trăm phần trăm. Năm chục phần trăm cũng đủ chết rồi chứ đừng nói chi.

Mình cầm ly lên, ngó chằm chằm như kẻ thù, cổ họng nhờn nhợn.

- Đã quá! Ủa, sao T chưa uống? - Em Uyên đặt ly đánh cộp xuống gạch, chả còn một giọt, gặp quỷ rồi.

- Hơ.. T không thích uống rượu cho lắm! - Mình lắp bắp.

- Rượu ngon hơn bia mà! Uống bia no lắm, dễ làm bụng to nữa. Rượu tốt hơn, uống đi! - Ẻm cười rúc rích, liên tục hối thúc.

"Ngon con khỉ chứ ngon!"

Mình lầm thầm chửi trong bụng, chẳng biết làm sao. Không lẽ giờ tự vả vào mặt mình, thừa nhận đã xỉn. Bình thường còn có lý do không muốn uống để từ chối, hôm nay lỡ nói nhậu say tới bến rồi. Giờ chỉ có nước muối mặt nói xỉn quá, uống hết nổi, may ra ẻm mới tha thôi.

- Sao chưa chịu uống nữa? Xỉn rồi phải không? - Như trêu gan mình, em Uyên nheo mắt hỏi.

- Xỉn gì mà xỉn, nhảm nhí!

Đang định nhận đã say, xin ẻm buông tha, không hiểu sao nghe ẻm nói vậy, mình lại nổi máu điên lên, cầm ly uống ừng ực.

Một luồng nước nóng rực chạy xộc vào miệng, luồn qua cổ họng, xuôi theo thực quản, xuyên thẳng lồng ngực, ào ạt tuôn đến dạ dày, hung hăng chui tọt xuống ruột non, điên cuồng chảy vào ruột già, rớt đến tận mông. Cơ thể mình chợt nóng bừng bừng như ngồi trên đống lửa, đầu óc quay mòng mòng suýt mấy lần đập xuống gạch.

- T sao vậy, mệt hả? - Em Uyên nhào đến giữ mình lại.

- Không sao, rượu ngon quá làm phê! - Mình cười méo xệch.

- Xỉn lắm rồi phải không? - Ẻm liếc.

- Uyên xỉn chưa? - Mình hỏi ngược lại.

- Chưa.

- T cũng.. chưa..

- Xỉn thì nhận đi, ta tha cho! Yếu còn bày đặt.. - Ẻm cười khúc khích, nghe mà sôi máu.

- Ờ, xỉn luôn đó rồi sao? Làm như uống nhiều hay lắm vậy! - Mình bực bội. Thà chấp nhận khả năng có hạn, còn hơn.. rủi ẻm ép uống thêm một ly nữa chắc chết. Đến giờ mà bụng mình vẫn cảm thấy nóng rực, rượu gì bá đạo vãi.

- Xỉn thì thôi, ai nói gì đâu. Uyên uống một mình.

- Thôi, vậy đủ rồi. Dọn dẹp ngủ đi!

- Uyên chưa say mà, uống thêm chút nữa ngủ cho ngon!

Ẻm đã nói vậy, mình cũng không cản nữa. Với lại thấy mệt quá, không còn sức để nói nhiều. Tửu lượng ẻm khủng vậy, chắc không sao.

Mình lết sát tường, ngồi tựa vào thở dốc, nghe tim đập bình bình trong lồng ngực. Lâu lắm rồi mới uống mệt đến mức ép tim thế này, mà sao chẳng thấy vui lên chút nào, càng buồn hơn.

Em Uyên ngồi độc ẩm đến khi chai rượu gần cạn đáy mới chịu dừng lại. Mặt ẻm một lần nữa ửng hồng như mặt trời, đôi mắt ảnh hưởng hơi men cũng hơi đỏ lên, chiếc miệng nhỏ khẽ hé ra thở dốc, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập, gợi tình kinh khủng..

Chẳng rõ ẻm say chưa..

Như đáp lời mình, ẻm chợt gọi:

- T..

- Gì?

- Uyên say rồi hi hi..

- Ờ, vô ngủ đi, T dọn dẹp cho! - Nãy giờ ngồi nghỉ mình cũng đỡ phần nào.

- Ừm..

Em Uyên gà gật đứng lên, còn chưa bước được bước nào đã ngả sang bên trái về hướng chấn song chắn ban công.

Mình hồn vía bay hết lên mây, lật đật lao tới kéo ẻm lại. Mình vẫn chưa tỉnh, còn khá loạng choạng, suýt chút nữa hai đứa té lầu rồi, chết đúng lãng nhách luôn.

- Buông ra! - Ẻm đột ngột xô mình.

- Ui da.. - Mình té ngồi ra gạch, tay xoa mông đang đau điếng.

- Làm gì vậy? - Mình bực bội hỏi.

- T.. không được chạm vô người Uyên.. - Em Uyên đưa một ngón tay trước mặt mình lắc lắc.

- Ờ, không chạm thì không chạm.. Đi ngủ giùm cái! - Mình cười khổ.

- Chưa muốn ngủ! Đêm nay trăng đẹp quá..

Em Uyên ngật ngưỡng bước lại gần chấn song, ngửa mặt nhìn trời, hai tay vịn vào song sắt những người ẻm vẫn nghiêng qua nghiêng lại, cảm giác có thể té xuống dưới bất cứ lúc nào.

Mình lau mồ hôi trán, vội vã chạy lại kéo ẻm vào:

- Đêm nào trăng cũng đẹp hết! Giờ ngủ đi, mai tha hồ mà ngắm nghía!

- Không muốn ngủ mà! T thích thì ngủ trước đi.. - Ẻm đâm bướng, cứ vung tay mình ra.

- Giờ muốn sao? - Mình bực dọc.

- Muốn ngắm trăng..

- T mệt lắm rồi, muốn ngủ!

- Thì ngủ đi, ai cấm?

- Ngủ rồi ai canh cho Uyên, rủi té xuống dưới thì sao?

- Chết, có sao..

- ...

- Làm gì vậy? Buông ra.. buông ra..

Mặc kệ em Uyên la làng, đấm bồm bộp vào lưng, mình cắn răng khiêng ẻm vô phòng. Mấy lần suýt té, bình thường ẻm đã nặng, giờ mình xỉn nữa, loạng choạng lê lết mãi mới vô tới phòng.

- T làm gì vậy??? - Em Uyên nhướng mắt nhìn mình.

- Uyên say rồi, ngủ đi!

- Chưa muốn ngủ mà..

- Chứ muốn gì nữa?

- T hát Uyên nghe đi!

- Ax..

- Hát một bài thôi, rồi Uyên ngủ..

- Già đầu làm như con nít, đòi hát ru nữa. - Mình lầm bầm.

- Không hát thì thôi.. - Ẻm lồm cồm nhổm dậy.

- Đi đâu? - Mình chặn lại.

- Ngắm trăng..

- Rồi rồi, hát chứ gì? Hát xong phải ngủ nghe chưa? - Mình nghiến răng ken két.

Có vậy ẻm mới chịu lên giường nằm yên, nhìn mình chờ đợi.

- Từ khi em đến đây trong đời.. - Không biết hát bài nào, mình làm đại bài tủ hồi trước thu âm tặng chị.

- Không thích bài này.. - Giọng ẻm nhừa nhựa.

- Chứ muốn bài nào? - Mình cụt hứng.

- Quên.

- Bài của Noo hả?

- Khắc Việt.

- Ờ, rồi..

- Bước thật chậm, để quên một người.. - Mình lầm thầm hát.

- Khoan.. - Ẻm lại cắt ngang.

- Gì nữa? Mệt nhen!

- T lại đây ngồi..

- Thôi, đứng đây được rồi. - Giờ này ngồi gần ẻm nguy hiểm lắm.

- Uyên muốn T ngồi gần, không làm gì đâu mà sợ.. - Môi ẻm lại trề ra, nhưng mắt buồn vời vợi.

Mình lẳng lặng đến gần, ngồi xuống cạnh ẻm, cất giọng lên thật khẽ..

Bước thật chậm, để quên một người,

đằng sau dĩ vãng chưa phai màu.

Hãy nhìn về nơi phía xa chân trời,

để thấy ánh bình minh.

Nếu tình cờ anh với em gặp mặt,

nhìn nhau ta biết vui hay buồn?

Nếu một ngày trông thấy anh trên đường,

nhìn anh em có cười không?

...

Bài hát thật tình cờ phản ánh đúng tâm trạng mình lúc này, nỗi buồn vô cớ lại dâng lên, len lỏi vào từng câu hát..

Khi mình dừng lại, em Uyên đã nhắm chặt mắt, đôi môi vương vấn nét cười..

Nhưng khóe mắt lại ươn ướt..

Dường như tâm trạng cả ba người đều gửi cả trong bài hát.

Mình kéo mền đắp cho ẻm, chậm chạp từng bước về phòng. Ra đến cửa không quên ngoái lại nói thật khẽ chỉ đủ bản thân nghe..

Ngủ ngon..!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện