Yêu Thầm Chị Họ

Chương 94


trước sau

Thấy mình đưa tiền lại, chị Diễm không nhận, có lẽ chị biết mình cũng không có bao nhiêu tiền phòng thân. Hai đứa cứ đẩy qua đẩy lại, nài ép một hồi chị mới chịu cầm, nhưng vẫn thòng thêm một câu khi nào mình kẹt chị sẽ đưa.

Điện thoại của bọn mình reo liên tục, hết mẹ lại đến hai bà chị mình gọi, chắc cả nhà biết chuyện hết rồi. Mặc kệ, mình quyết không nghe, tắt nguồn cả điện thoại của mình lẫn của chị Diễm, tiếp đó lăn ra ôm chị ngủ như chết. Ngày mai sẽ là một ngày cực kỳ mệt mỏi, mình cần ngủ đẫy giấc để giải quyết rất nhiều thứ chông chênh chờ đợi phía trước.

...

Sáng ra, vệ sinh cá nhân xong xuôi, mình vừa bật điện thoại lên lập tức nhận được cuộc gọi từ Thanh Sida, đêm qua nó cũng gọi cho mình không ít.

- Gì mới sáng sớm gọi om sòm vậy mày? - Mình nói.

Giọng Thanh Sida oang oang:

- Móa, làm gì cả đêm không nghe vậy ku? Làm tao cứ tưởng mày với chị Diễm kéo nhau nhảy sông nhảy hồ gì rồi chứ?

- Điên! Mẹ tao nói với mày hả?

- Ờ, bả giấu chuyện tụi mày tang tình tang tính, chỉ nói là mày giận bỏ nhà đi, nhưng bộ óc thông minh siêu phàm của tao tự suy ra. Hề hề, dễ gì mày đi một mình mà không có bà chị họ đáng yêu, phải không?

Thằng này được cái đầu óc ranh ma nhanh nhạy khỏi nói, mình hừ mũi:

- Nhà tao biết chuyện rồi, đen quá! Bây giờ tạm thời tụi tao dọn ra ngoài ở một thời gian...

- Vậy sao được? Tiền đâu mày sống? Ê, đừng nói tính mượn tao nhen, không có đâu à!

Chưa gì đã lo lắng mình vay tiền, mịa thằng này. Mình gầm gừ:

- Bớt xạo mày! Không lẽ mày trơ mắt nhìn tao chết đói chết khát, là anh em tốt thì phải giúp đỡ tao vượt qua thời điểm khó khăn này, bảo vệ lý tưởng tình yêu cao đẹp chớ!

- Ờ, cao đẹp lắm, vớt tận hai em ngon nghẻ mà, mày sướng chứ tao đâu có sướng!

- Ê ê, bữa ra Vũng Tàu tao có kêu mày ra, tại mày không chịu ra nhen!

- Thôi, tao đâu có điên ra đó làm nền cho mày, em Uyên mê mày chứ đâu có mê tao...

Nói qua nói lại một hồi, Thanh Sida cũng chịu qua rước mình đi tìm nhà thuê, tật nó đùa dai chứ thực ra là thằng bạn tốt và rất đáng tin cậy.

Tầm 8h sáng, nó đứng dưới khách sạn gọi điện, mình hôn nhẹ vào má chị:

- Em đi tí về! Chị nhớ ở trong phòng, đừng chạy ra ngoài tránh bị người quen bắt gặp!

- Ừm. T về sớm nhen, ở đây một mình chị hơi sợ!

Mắt chị vẫn còn chút sưng và đỏ, hậu quả của trận khóc đêm qua. Nhìn chị lúc này như chú chim non ngơ ngác lần đầu rời khỏi tổ ấm vậy, đầy hoang mang lo lắng, lại thêm áp lực từ phía gia đình mình, sắp tới có thể dì dượng Hai khi biết tin sẽ lên đây tìm nữa, chẳng rõ chị có thể chịu đựng nổi hay không.

Mình mỉm cười trấn an, ra tới cửa chợt nhớ một chuyện, quay đầu căn dặn:

- Nhớ khóa trong, không mở cửa cho bất cứ ai ngoại trừ em nhen!

- Ừm, chị biết rồi!

Mình vừa quay lưng đi, chưa kịp khép cửa phòng, bất chợt chị từ trên giường chạy ào xuống, nhanh như một cơn gió thoảng ôm chầm lấy mình từ phía sau, ép sát gương mặt vào lưng mình.

Mình thoáng giật mình, song vẫn đứng yên, cánh tay hơi quàng ra sau ôm nhẹ chị:

- Sao vậy?

Chị Diễm lắc lắc đầu, không nói lời nào, chỉ im lặng ôm mình như thế thêm một lát mới buông ra, chỉ khẽ nói:

- T đi sớm về sớm!

- Yên tâm đi mà, em sẽ về sớm nhất có thể!

Trấn an chị một câu rồi mình bước đi ngay, không dám nhìn lại, sợ mềm lòng chẳng thể đi nổi. Mình biết, sau lưng là những giọt nước mắt khổ sở của chị. Mình sẽ biến nó thành động lực, vượt qua tất cả.

Vừa thấy mình bước ra, Thanh Sida nhăn nhó:

- Mò gì lâu quá mày? Nắng thấy mẹ!

- Lấy chút đồ. - Mình đáp cho qua, leo lên xe.

- Xì, hỏi vậy chứ tao biết thừa mày bận tình tứ với người đẹp, bắt tao đội nắng chịu gió dầm mưa chờ đợi.

- Xàm quá, chạy lẹ! - Mình vỗ mạnh vai nó, không gì qua được mắt thằng khỉ này.

Bọn mình cứ thế chạy lòng vòng tìm nhà. Chỗ mình có khá nhiều phòng trọ, nhưng phần lớn là phòng nhỏ, chật hẹp, dành cho sinh viên học sinh hoặc công nhân xa nhà, hoàn toàn không phù hợp cho mình và chị. Mình muốn tìm một căn nhà, không cần đầy đủ tiện nghi nhưng ít ra cũng phải thoáng đãng, rộng rãi một chút, giá tầm ba, bốn triệu một tháng thôi.

Nhưng nghĩ thì dễ, có đi tìm mới thấy khó cỡ nào. Hai thằng rong ruổi cả buổi, hỏi han khắp nơi, tới trưa trờ trưa trật mới tìm được một chỗ cho thuê phù hợp. Đây là căn nhà cấp bốn diện tích không lớn lắm, trước sân có mảnh vườn nhỏ trồng một ít cây lá, bên trong có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp tạm gọi là tươm tất. Căn nhà nằm sâu trong một con hẻm, cũng nhờ Thanh Sida có cặp mắt cú vọ, vô tình trông thấy biển quảng cáo đầu hẻm mới chạy vào, nhờ vậy mà tìm được.

Sau một hồi nài nỉ trả giá, chủ nhà chốt ba triệu mỗi tháng, ngoài ra còn bắt đóng cọc trước hai tháng tiền nhà. Mình làm gì có đủ tiền, may mà Thanh Sida mang theo phòng hờ, nhờ vậy mọi chuyện thuận lợi.

Xong xuôi mọi thứ đã gần xế chiều, nó đưa mình về lại khách sạn. Mình bước xuống xe, chưa kịp đi vào đã nghe nó nói:

- Tao vét sạch túi còn có nhiêu đây thôi, cầm tạm đi! Chờ vài bữa coi có thêm tao đưa nữa!

Ngó xấp tiền chẵn mới cáu tầm chục triệu trong tay thằng bạn, mình vừa mừng vừa tò mò:

- Đâu ra nhiều vậy? Tính luôn tiền cọc với tiền nhà tháng đầu mày trả hồi nãy cũng gần hai chục triệu rồi đó.

Mặt mày Thanh Sida đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại vì dang nắng sáng giờ, gắt:

- Tao đưa thì cầm đi, hỏi nhiều quá!

Mình ngần ngừ. Tiền thì đúng là mình đang cần thật, tuy nhiên mình thừa biết hoàn cảnh Thanh Sida, nhà nó không nghèo nhưng nó cũng giống như mình, hiếm khi có chục triệu trong túi vậy được. Phải hỏi cho rõ, lỡ đâu nó làm mấy chuyện bậy bạ thì không hay.

Mặc kệ, Thanh Sida nhét mớ tiền vào túi quần mình, trước khi chạy đi không quên nhăn răng cười nham nhở:

- Tiền hụi bà già nhờ tao đi đóng giùm, vài bữa bả đòi thì tao nói mày chôm hết rồi.

Nói xong nó rồ ga chạy mất dạng, bỏ lại mình đứng ngơ ngẩn, sống mũi cay cay vì cảm động.

Bóp chặt xấp tiền trong túi, mình bước nhanh về phòng, trong lòng có chút lo lắng. Hồi sáng đi gấp, mình quên cầm theo điện thoại, bỏ chị ở khách sạn một mình cả ngày trời rồi, chẳng biết chị có gì ăn không? Không nghĩ đi tìm thuê nhà lại cực và mất thời gian tới vậy, mình cũng nhịn từ sáng tới giờ, đói run tay.

- Ai vậy?

Gõ cửa vài cái, nghe giọng nhỏ nhẹ êm tai của chị Diễm từ trong vọng ra, mình thở phào nhẹ nhõm, chợt nổi hứng muốn trêu chị một chút, bèn giả giọng ồm ồm:

- Diễm hả con, mở cửa ra mau!

Bên trong lập tức im ru. Mình buồn cười đứng dựa vào vách phòng ráng nhịn không bật thành tiếng, cố tình gõ mạnh cửa thêm mấy cái. Qua giây lát, có tiếng chị rụt rè đáp lại:

- Ai... ai vậy...

Không nỡ chọc chị thêm, mình cười xòa:

- Em nè, mở cửa!

Cửa phòng hé ra, gương mặt chị phụng phịu giận dỗi:

- Bỏ chị đi sáng giờ, về còn chọc ghẹo nữa, T kì quá!

Mặt chị hơi xanh xao, không biết vì sợ hay đói. Mình kéo chị vào phòng, quan tâm hỏi:

- Chị ăn gì chưa? Đói không?

- Chưa. T nói đi về sớm, dặn chị không được ra ngoài mà.

- Trời, nhưng đói cũng phải đi ăn chứ. Thiệt tình, chị nhịn rủi đói quá xỉu rồi sao, đã ở có một mình...

- Ăn một mình buồn lắm, chị không muốn ăn! - Chị cụp mi mắt xuống, lắc đầu.

Thường mình dặn gì là chị làm đúng theo y vậy, đôi khi ngoan quá cũng không tốt chút nào.

Chị đã gom đồ đạc cất hết vào vali rồi, ngăn nắp ghê. Mình kéo hai cái vali:

- Đi, mình xuống trả phòng rồi kiếm gì ăn, sau đó dọn qua nhà mới!

Nghe tới nhà mới, mắt chị ánh lên sự vui vẻ:

- T thuê được nhà rồi hả? Ở đâu vậy, xa không?

- Cách khu trung tâm một chút, không xa lắm.

Làm xong thủ tục trả phòng, mình chở chị đi ăn lẩu cá. Đây có lẽ là bữa ăn tạm gọi là phóng khoáng cuối cùng của bọn mình, thời gian tới phải thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm từng đồng rồi. Ngồi ăn mà chị Diễm cứ than hoài, bảo đi ăn cơm bình thường được rồi, không nên phung phí các kiểu.

Sáu giờ tối, bọn mình dọn đồ vào nhà
mới. Chị Diễm xăng xái đi tới đi lui ngắm chỗ này, nhìn chỗ kia, có vẻ rất vừa ý khiến mình cũng thấy vui vui, coi như công sức cả ngày trời của mình và Thanh Sida được đền đáp.

Mình cũng khá vừa ý căn nhà này, chỉ có một điều không thích là có tận hai phòng ngủ, phải chi chỉ có một phòng thì hay biết mấy. Kết quả đúng như mình đoán, chị Diễm phân chia ranh giới rõ ràng, mỗi đứa một phòng, dập tắt kế hoạch "cuộc sống vợ chồng son" vừa nhen nhóm trong lòng mình một cách không thương tiếc.

Vậy mà chị vẫn chưa chịu, còn nói:

- Tự nhiên chị thấy cảm giác kì kì sao đó T ơi...

- Kì là kì sao?

- Thì... mình chưa cưới mà, ở riêng một căn nhà thế này hình như không tốt cho lắm...

- Chị còn nói nữa em giận đó! - Mình ngầu mặt. Đang quê độ vì không được ngủ chung phòng, còn phải nghe những lời này bảo sao không bực.

Chị Diễm thè lưỡi, hai tay véo hai bên mặt mình:

- Chị giỡn mà, có vậy cũng giận!

- Giận sao không, hừ!

Miệng nói giận chứ mình cười toe toét chảy cả nước mắt, chị nhéo đau muốn chết.

Tiếp theo, bọn mình đèo nhau ra siêu thị mua một ít đồ dùng. Căn nhà trống hoác, thiếu nệm thiếu gối cũng thôi đi, thậm chí nồi niêu xoong chảo cũng chẳng có, phải sắm sửa toàn bộ. Chưa kể nồi cơm điện, chổi quét nhà, quét sân, rồi thì thau chậu, xà bông tắm, dầu gội đầu... mỗi thứ một ít vậy mà ngốn không ít tiền. Đồ đạc nhiều tới mức mình phải bỏ chị ở nhà, chạy tới chạy lui chở mấy chuyến mới xong, bở cả hơi tai.

Cầm hóa đơn gần chục triệu trên tay, chị buồn thiu:

- Tốn kém quá T ơi, không biết mình chịu được bao lâu...

Mình an ủi:

- Tốn lần đầu thôi, sau này đâu cần phải mua nữa. Em còn tiền, đừng lo!

Chị chớp chớp mắt nhìn mình, e dè một hồi mới hỏi:

- Tiền đâu T có nhiều vậy? Đừng làm chuyện gì bậy bạ nhen! Chị sống kham khổ được, T đừng...

- Yên tâm đi mà, em không có điên đi làm mấy chuyện đó, lỡ bị gì bỏ chị cho thằng khác nuôi à, đâu có ngu! - Mình tếu táo.

Thiệt tình, chị lo nghĩ y chang mình lúc nhận tiền của Thanh Sida. Vợ chồng tương lai có khác, suy nghĩ cũng giống nhau, he he.

Tổ ấm mới giúp tâm trạng bọn mình tươi lên được đôi chút. Hai đứa đang ríu rít nói cười, dọn dẹp nhà cửa, điện thoại mình lại reo. Lần này tới lượt chị Ngà gọi (chị hai của mình, mấy chương đầu có nhắc tới, là chủ doanh nghiệp mà Uyên làm việc).

Từ sáng, rất nhiều người gọi nhưng mình đều phớt lờ, phần trốn tránh, phần vì bận bịu. Chẳng biết chị Ngà gọi nói gì nhưng mình cũng đang muốn tìm để nhờ chị thuyết phục ba mẹ giúp, vậy nên nghe máy:

- Em nghe nè!

- Ôi trời ơi, lạy chúa, mày vẫn còn sống! - Chị Ngà thở ra, giọng rối rít.

- Em lớn rồi, có phải con nít đâu mà lo chết! - Mình lầm bầm - Chắc mẹ kể chị nghe hết rồi hả?

- Ừ. Thằng quỷ, mày gây ra chuyện động trời vậy rồi bỏ nhà đi, có biết bây giờ ở nhà tình hình thế nào không hả???

Giọng bả nghiêm trọng quá làm mình cũng rét, song vẫn cố làm cứng:

- Sao? Có gì đâu mà ghê?

- Căng lắm rồi! Ba mẹ cãi nhau một trận nảy lửa tới mức không thèm nhìn mặt nhau nữa, mẹ đổ hết cho ba, nói tại ba đuổi tụi mày đi.

- Thì đúng là vậy mà.

- Nghe tao nói. Mày về liền đi, để lâu có khi ba mẹ ly dị luôn! Chuyện đâu còn có đó, từ từ tính. Trước mắt mày với con Diễm cứ về nhà đã, rồi từ từ tụi chị nghĩ cách giúp mày!

Mình ngồi thừ người trước sân, muỗi chích cũng mặc. Không đùa chứ, ba mẹ vì chuyện này mà ly dị à? Mình không nghĩ hậu quả nghiêm trọng tới vậy, giờ nghe mới thấy lo. Ổng bả giận mình cũng không sao, chứ hai người ly dị thì lớn chuyện rồi, phải làm thế nào đây?

Chị Diễm ngồi cạnh quan sát thái độ mình căng thẳng, khẽ hỏi:

- Chị Ngà nói gì mà T lo quá vậy?

Mình xua tay, tiếp tục trò chuyện với bà chị:

- Chị nói thật không? Đừng đem mấy chuyện này ra hù em nhen!

- Thật. Tao hù mày làm gì? Về nhanh lên, trước khi không thể cứu vãn.

Thanh âm chị Ngà rất lo lắng, có lẽ là thật rồi. Mẹ thì thương mình, ba thì nóng tính. Trong lúc quẫn trí vì tụi mình bỗng dưng biến mất, rất có thể ông bà lớn tiếng rồi sinh ra chuyện.

Mình chán nản vò đầu bóp trán:

- Nhưng mà bây giờ em về cũng đâu giải quyết được chuyện gì? Em không bỏ chị Diễm đâu, mọi người đừng cố thuyết phục vô ích!

- Ai bắt mày phải bỏ con Diễm? Bây giờ mày cứ đưa con Diễm về nhà, tao với chị ba mày đang ở nhà nè, đừng lo, tụi chị sẽ ráng giúp mày thuyết phục ba mẹ, ít nhất cũng cho con Diễm được ở lại! Còn mấy chuyện kia từ từ tính, mưa dầm thấm lâu! Hiểu ý chị không?

Nhận thấy mình còn đắn đo, bả đế thêm:

- Chứ không lẽ mày muốn vì chuyện của mày mà ba mẹ ly dị hả? Rồi tụi bây sống với nhau như vậy có hạnh phúc nổi không, hay là sau này nhìn hai ông bà già thui thủi một mình lại phải hối hận ray rứt? Nghe chị một lần, về đi, chuyện đâu còn có đó, phải được gia đình chúc phúc thì hai đứa mới yên lòng mà tới với nhau chứ?

Mình hít sâu một hơi cố gắng ổn định thần trí hỗn loạn, đề nghị:

- Chị đưa điện thoại cho mẹ, em muốn nói chuyện với mẹ một chút!

- Mẹ đang khóc. Hai người cãi om sòm dưới nhà, tao không dám xen vào đâu!

Đúng là ở nhà đang rất ầm ĩ, nghe loáng thoáng tiếng ba mình hét om sòm, có lẽ chị Ngà không gạt mình.

Lúc ra đi, mình chỉ nghĩ cùng lắm ba mẹ tức giận tụi mình, kéo họ hàng đi tìm kiếm thôi, không ngờ sự việc nghiêm trọng hệ lụy tới cỡ này, bỗng cảm thấy đầu óc mụ mị chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Tắt máy, mình nói với chị đang lo lắng bên cạnh:

- Em đi về nhà một chút!

Nãy giờ chị Diễm cũng đoán được phần nào câu chuyện, vậy nên chị không cản mình, chỉ ân cần bảo:

- Ừ, nếu T không quay lại thì báo chị biết còn đóng cửa nhen!

- Quay lại chứ, sao em để chị ngủ một mình chỗ này được! - Mình ôm hôn nhẹ lên tóc chị - Em về nhà xem tình hình ra sao, nếu ổn sẽ đón chị về, có hai chị em ở bển nói giúp, chắc không đến nỗi nào đâu.

Vẻ mặt chị Diễm không mấy yên tâm, dù vậy cũng gượng nở nụ cười cho mình an lòng.

Sau khi dặn chị khóa cửa nẻo cẩn thận, mình phóng xe về nhà. Khi nãy chị Ngà kêu mình đưa chị Diễm về cùng, nhưng mình nghĩ trước mắt cứ về một mình xem thế nào, ổn thỏa rồi lại quay qua đón chị, cứ phải cẩn thận là tốt nhất. Mình bị gì cũng không sao, miễn là chị được yên ổn.

Chín giờ tối, trời mưa lất phất. Càng gần về tới nhà, tâm trạng mình càng lo lắng không yên, siết ga chạy nhanh thêm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện