"Thế chấp 5146, nước và điện 320, thẻ xe buýt 200, phiếu ăn căn tin 500, áo khoác 418. . . thôi quên đi, đừng mặc áo khoác."
Lại đến cuối tháng, Trì Niệm ngồi trên ghế sofa lấy máy tính toán, miệng lẩm bẩm mấy câu tự an ủi bản thân: "Dù sao cũng chỉ mới tháng mười, mua áo khoác mùa thu làm gì, trực tiếp đợi đến mùa đông rồi hãy mua áo khoác lông mới. Ừ, trừ ra 418, bỏ đi bỏ đi."
"Tiền mừng Tiểu Bát kết hôn 300; tiền mừng đầy tháng của hòn đá nhỏ 300, tình nghĩa 600. À đúng rồi, còn mời Lisa trong nhóm ăn cơm nữa, cô ấy tháng trước giúp mình làm báo cáo, tính 200 đi."
Trì Niệm một bên bấm ngón tay đếm số giao tình cô đã nợ, một bên tiếp tục nhập số lượng vào máy tính toán.
"Tiền lương tháng này là 6420.8. . ."
Cuối cùng bên trên màn hình máy tính hiện lên con số. . . 545.2.
Trì Niệm khịt mũi, khóe môi cong lên nụ cười quỷ dị: "Tốt, rất tốt. . ."
". . . Mình lại tiếp tục phá sản rồi."
Thời điểm Trì Niệm đến thành phố B học trung học, cô đã từng mơ rằng, nếu có một ngày nào đó cô có thể có được một ngôi nhà nhỏ của riêng mình ở thành phố chen chúc này thì thật tốt.
Nhưng ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, nhìn thấy giá nhà ở thành phố B mấy năm nay gần đây cứ tăng vọt, bây giờ mấy ngôi nhà mới mở bán đều bán giá trên trời tận 9 vạn một căn nhà, Trì Niệm cũng chỉ có thể tận hưởng ước mơ của mình thôi.
Nhưng mà Trì Niệm không bao giờ nghĩ rằng, vào ngày lễ tốt nghiệp của mình, ba cô gọi điện tới, bảo cô lập tức đến tiểu khu "Mỹ hảo gia viên" một chuyến.
Quả thật, gia cảnh của gia đình Trì Niệm ở quê cũng coi như không tệ, nhưng một năm thu nhập gia đình có 4 hoặc 5 vạn căn bản không đủ để mua nhà ở thành phố B.
Trì Niệm làm thế nào cũng không nghĩ tới trong nhà lại có tiền mua cho cô một căn hộ ở thành phố B này.
Không phải nói quá, Trì Niệm vừa nghe bên miệng ba mình nói ra mấy chữ "Mua cho con căn hộ", nhịp tim nhất thời đập lên 180.
Cái tên "Mỹ hảo gia viên" của tiểu khu này thoạt nhìn khá đẹp, nhưng sau ba tiếng đi tới nơi, Trì Niệm nhìn xem chung quanh cùng với quê cô bố cục cũng không sai biệt lắm, hai chữ "Mỹ hảo" trong lòng cô nháy mắt đánh gãy làm đôi.
Bất quá có còn hơn không, nói thế nào nơi này vẫn thuộc thành phố B.
Trì Niệm nói thế để tự an ủi mình.
Sau khi hai ba con gặp nhau, ba Trì đưa cô đến một chỗ trống trong khu cư xá, đưa chìa khóa căn hộ trong tay cho cô, rồi chỉ vào căn hộ cao tầng nhỏ màu xám trước mặt, khí thế ngất trời nói: "Nhìn xem, đây là nhà ba mua cho con!"
Vẻ mặt kiêu ngạo cùng đắc ý của ba Trì ngay lập tức khiến sự phấn khích trong lòng Trì Niệm trỗi dậy.
Thời điểm chờ thang máy để đi lên lầu, mẹ Trì ở nơi xa xôi vạn dặm điện thoại đến chúc mừng: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ chúc mừng con đã trở thành người có nhà! Bắt đầu từ tháng sau, con chính là người duy nhất trong nhà chúng ta có nhà thế chấp của riêng mình! Lớn tiếng nói cho mẹ nghe, con có cảm thấy hạnh phúc không?!"
"Hạnh phúc lắm ạ!" Trì Niệm nghe xong lời này cảm giác không có chỗ nào không đúng, hưng phấn mà la lớn lên, chợt trong đầu cô lóe lên một thứ, "Mẹ chờ một chút! Mẹ vừa nói cái gì, cái gì nhà thế chấp?! Nhà này không phải ba con mua cho con sao?!"
"Đúng là mua cho con không sai, cho nên tất nhiên là vay thế chấp cho con rồi."
"Thế chấp?!"
Giọng nói của mẹ Trì trong điện thoại nghe vô cùng bình thản: "Đúng vậy."
Thế là, Trì Niệm trở thành người mắc nợ trong tư thế hoàn toàn bị động, cõng trên lưng gần 200 vạn tiền nhà.
Không chỉ ước mơ có một căn nhà của riêng mình bị phá vỡ hoàn toàn, mà trong khi mọi người cùng phòng của cô đều mặc bộ đồ cử nhân để chụp những bức ảnh tốt nghiệp đẹp mắt, thì dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô lại phải nuốt nước mắt từ "Mỹ hảo gia viên" bước ra, chạy trên con đường tìm việc làm.
Từ thực tập sinh đến chức tổ trưởng như hiện tại, Trì Niệm vẫn luôn làm việc ở một công ty văn hóa. Bởi vì áp lực thế chấp, mặc dù Trì Niệm đối với cấp trên và đồng nghiệp có rất nhiều bất mãn, nhưng căn bản không dám tùy tiện chuyển chỗ làm.
Mặc dù Trì Niệm mỗi tháng đều tuân thủ các nguyên tắc giảm tiêu thụ thực phẩm, tăng thu nhập, giảm chi tiêu và không bao giờ chi tiêu khi không cần thiết, nhưng tiền lương hàng tháng là 6000 nhân dân tệ cộng với tiền thưởng, khấu trừ thuế và bảo hiểm, cũng như bị thế chấp đè bẹp, sau ba năm cẩn trọng làm việc, Trì Niệm thành công mắc nợ 185 vạn.
Nhìn trên bàn trà xếp thành một hàng sáu tấm thẻ tín dụng và một thẻ tiết kiệm bên trong không tới mười đồng, Trì Niệm xoa xoa tay chuẩn bị điểm binh điểm tướng.
"Để mình xem, tiểu quai quai* nào sẽ đến để giúp mình trả hết khoản thế chấp trong tháng này?"
*tiểu quai quai: tiếng gọi thân mật, thương yêu (thường dùng cho trẻ em): cục cưng, bé ngoan...
Ngón tay dài vừa duỗi ra, lại lập tức rụt trở về.
Trì Niệm cật lực lắc đầu: "Không được, không được."
Số dư trả nợ của sáu tấm thẻ tín dụng này không được phá vỡ. Một khi một trong số chúng bị quét, sau đó cô sẽ phải đối mặt với một hóa đơn đòi nợ còn khủng khiếp hơn.
Cô phải nghĩ ra biện pháp khác mới được.
Trì Niệm gọi điện thoại về nhà, vừa mới tiết lộ chỉ cần một chút cứu trợ, ba mẹ cô liền không khách khí cúp điện thoại, gọi điện lại cũng dứt khoát không bắt máy.
Bất đắc dĩ, Trì Niệm quyết định cho thuê lại phòng ngủ thứ hai của mình lần nữa.
Ngôi nhà này rộng hơn sáu mươi mét vuông, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, Trì Niệm đi làm thường đi sớm về trễ, mỗi ngày bán kính hoạt động cơ bản chỉ có phòng ngủ chính và phòng khách.
Trước đó cô cũng từng cho thuê phòng ngủ thứ hai, nhưng bình thường không phải khách trọ ở không lâu thì chính là cô không muốn để cho khách trọ ở lâu hơn.
Nam lục hoàn* này thật sự là quá xa, gần đây lại không có công ty hay nhà máy nào, người muốn thuê nhà lại không nhiều, mà Trì Niệm yêu cầu đối với khách trọ cũng tương đối bắt bẻ.
*Nam lục hoàn: Theo mình hiểu đây là tên một con đường có vị trí không thuận lợi lắm, khá xa với trung tâm thành phố.
Đầu tiên phải là nữ, còn phải sạch sẽ, cũng không thể nói quá nhiều, mỗi ngày cô về nhà chỉ muốn yên lặng nằm nghỉ.
Càng quan trọng hơn là, ngàn vạn lần không được đến quán bar vào ban đêm chơi bời.
Trước đó có một khách trọ mỗi ngày đều đi từ chiều đến rạng sáng, Trì Niệm liên tiếp một tháng đều không có cảm giác ngủ ngon giấc.
Nhưng mà. . .
Quy tắc đều là do người đặt, hiện tại sự thật bày ở trước mắt, Trì Niệm không cố được nhiều như vậy.
Chỉ cần có thể đến giúp cô gánh vác một chút xíu nợ nần, chính là ai cô cũng có thể tiếp nhận!
Với kinh nghiệm đã nhiều lần cho thuê, Trì Niệm rất nhanh lại đem tin tức cho thuê phòng trọ đăng tải lên mạng.
Thông tin cơ bản điền xong, cuối cùng vào lúc viết giá cả phòng cho thuê thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô quay người lại nghe.
"Alo?"
"Xin chào, đây là ngân hàng XX, xin hỏi gần đây bạn có nhu cầu quay vòng vốn không?"
Hiện tại hai chữ khó nghe nhất với Trì Niệm là "vay tiền" , "Cô sẽ vay tiền cho tôi sao? !"
"A. . ."
"Tạm biệt!"
Mặt không thay đổi cúp điện thoại, Trì Niệm ném điện thoại đi, rồi quay mặt lại xem xét một chút, vừa rồi tin tức cho thuê phòng trọ đã được đăng tải.
Có lẽ vừa rồi không cẩn thận đụng phải bàn phím, Trì Niệm trông thấy tiền thuê phòng trọ vậy mà lại viết là 5500!
Trì Niệm hít sâu một hơi, một tháng vay thế chấp nhà cô cũng chỉ 5200!
Cô vội vội vàng vàng muốn tháo tin này xuống, máy tính lại đột nhiên phát ra một âm thanh thông báo.
website nhắc nhở tin tức: Tôi muốn thuê phòng.
Sau khi liên tục xác định rằng tiền thuê phòng trọ mình viết là 5500, mà tin nhắn người này gửi thực sự là để thuê một phòng mình, Trì Niệm sửng sốt một chút.
Niệm Nha Niệm: Ví trí ở đây là nam lục hoàn nha.
website nhắc nhở tin tức: Ừ.
Niệm Nha Niệm: Là thuê chung nha.
website nhắc nhở tin tức: Ừ.
Niệm Nha Niệm: Tiền điện nước chia đều nha.
website nhắc nhở tin tức: Ừ.
Trì Niệm vừa có chút xấu hổ lại có chút hưng phấn, tiền thuê 5500, lại là ở nam lục hoàn!
Người này vậy mà một chút không quan tâm giá cả?!
Trì