Trong phòng khách.
Đào Nhạc ôm gối ngồi trên ghế sofa than đau.
Trì Niệm ngồi ở bên cạnh, một tay đỡ lưng cô, một tay che lấy miệng của mình, tâm trí đã bay về phía Thái Bình Dương.
Đoạn Mục Chi dựa theo hướng dẫn của Trì Niệm từ trong phòng bếp tìm ra rượu thuốc, đưa tới hỏi: "Là cái này sao?"
Trì Niệm giương mắt nhìn thấy khóe môi sưng đỏ của anh, còn có đôi mắt đỏ ngầu mờ mịt, cảnh răng môi hai người dính nhau vừa rồi lại hiện lên trước mắt cô một lần nữa.
Trên mặt nhất thời nóng lên. Trì Niệm nhanh chóng rủ tầm mắt xuống, gật đầu lia lịa mà không thèm nhìn anh đang cầm trên tay là cái chai hay cái lọ: "Ừm, đúng là cái này."
Cô đột nhiên mất tập trung, lực trên tay cũng mạnh hơn, Đào Nhạc bị cô làm đau lập tức hét lên: "A đau! Trì Niệm! Cậu muốn gϊếŧ tớ sao?!"
Trì Niệm bị cô ấy làm bừng tỉnh, vội vàng thu tay lại: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ không phải cố ý..."
Cô mềm giọng xin lỗi, Đào Nhạc vẫn cự tuyệt, "Cậu chính là cố ý! Tớ nói tớ không thay bóng đèn đâu, cậu nhất quyết bảo tớ leo lên, mà tớ leo lên rồi cậu ở dưới lại không giữ chặt cái thang! Tớ vừa ngàn dặm xa xôi trở về giờ liền bị thương, cậu bảo tớ ngày mai làm sao đi làm đây!"
"Không phải là tớ không giữ cái thang, rõ ràng, rõ ràng là..." Rõ ràng là Đoạn Mục Chi nói có chuột tới mà.
Trì Niệm nói, lặng lẽ giương mắt nhìn Đoạn Mục Chi một chút, ánh mắt vừa mới chuyển qua trên người anh, lại giống như bị chạm điện liền rút về.
Cô rủ mắt xuống nhỏ giọng lầm bầm: "Với lại, ngày mai cuối tuần, cũng không cần đi làm mà."
"Này! Cậu còn muốn cùng tớ tranh cãi đúng không?!" Đào Nhạc nghe vậy cảm thấy thở không ra hơi, quay người muốn đánh Trì Niệm một cái, lại không nghĩ vừa mới xoay lưng, lại đau đớn không ngừng, cô cười gian ác nói: "Ôi! Cái eo nhỏ của tôi! Eo của tôi! Trì Niệm! Cậu chờ đó cho tớ, cậu đợi tớ khỏe lại sẽ cho cậu một trận!"
Trì Niệm bĩu môi, sau ót của Đào Nhạc lè lưỡi làm cái mặt quỷ.
Đoạn Mục Chi thấy thế, ra hiệu Trì Niệm nhường vị trí: "Để tôi làm cho."
Trì Niệm ngồi nhích qua bên cạnh, có chút hoài nghi, "Cậu làm?"
"Ừm." Đoạn Mục Chi đổ một ít rượu thuốc ra lòng bàn tay, vén áo Đào Nhạc lên rồi xoa bóp ngay eo.
Nhìn động tác anh lưu loát như vậy, hình như anh thực sự biết cách.
Cũng không biết Đào Nhạc là vô ý hay cố ý, vừa quay đầu lại, thấy Đoạn Mục Chi lúc này đang xoa bóp eo mình, cô lập tức bắt đầu hừ hừ —— trên mặt hiện một mảnh xuân tình.
"Ừm ~ dễ chịu thật nha ~! A ~ Mục Chi, tay nghề của anh tuyệt thật đấy!"
Cô ấy nào có giống như đang hưởng thụ xoa bóp đâu chứ, nếu nhắm mắt lại chỉ nghe âm thanh này, khẳng định sẽ nghĩ đến cảnh gì đó không phù hợp với trẻ em.
Trì Niệm ở một bên nhìn, thấy bộ dạng không biết liêm sỉ của cô ấy, trên mặt liền nhăn lại, cánh tay cũng nổi da gà, lập tức đứng dậy.
Lại nhìn Đoạn Mục Chi, dường như anh đang chịu đựng cái gì, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.
"Ừm ~ Mục Chi anh thật tuyệt nha ~!" Đào Nhạc vẫn còn tiếp tục.
Cô ấy vẫn không dừng, Trì Niệm nhịn hai phút, thật sự là không nhịn được nỗi nữa.
"Đủ rồi!"
Cô mạnh mẽ kéo Đoạn Mục Chi ra, đi nhanh qua Đào Nhạc kéo cổ áo cô ấy lên.
"Ôi eo của tớ!"
"Đừng có hét lên với tớ!"
Sắc mặt Trì Niệm lúc này không được tốt lắm, cô chống nạnh nhìn Đào Nhạc hung dữ nói: "Về phòng đi, tớ sẽ xoa bóp cho cậu!"
"Tớ không!" Đào Nhạc kháng nghị, đảo mắt đến Đoạn Mục Chi muốn cầu cứu, kết quả cô ấy quên mất cổ áo mình còn đang bị Trì Niệm kéo lấy, "Khụ khụ, Mục Chi cứu tôi!"
Trì Niệm thấy cô ấy còn định nhào lại người Đoạn Mục Chi, cô càng tức giận: "Hôm nay ai cũng không cứu được cậu! Đi theo tớ!"
Dứt lời, cô kéo Đào Nhạc về phòng mình.
Đoạn Mục Chi nhìn cánh cửa phòng ngủ ở trước mắt đóng lại một tiếng "bịch", Đào Nhạc ở phía sau cửa như đang sắp bị lên lò mổ heo kêu la than trời.
Nhìn xuống cánh tay lúc nãy bị Trì Niệm kéo, anh bỗng nhiên bật cười.
Trên môi còn có chút đau âm ỉ.
Anh ngồi lại vị trí Trì Niệm ngồi khi nãy, đưa tay vuốt vết thương ở khóe môi, đầu lưỡi khẽ đưa lên.
Ưm, hương vị của học tỷ, thật ngọt.
. . . .
Đào Nhạc một mực ở trong phòng giày vò đến nửa đêm, thẳng đến khi Trì Niệm đồng ý nhường giường của cô cho mình, cô ấy mới hài lòng im lặng đi ngủ.
Trước khi ngủ, Đào Nhạc ghé vào mép giường, trong mắt hiện lại một ý cười, khiến Trì Niệm có loại xúc động muốn đánh cô ấy một cái.
"Niệm Niệm ~!"
Trì Niệm ngủ trên mặt đất, trừng mắt nhìn Đào Nhạc, tức giận nói: "Làm gì?!"
Đào Nhạc cười một tiếng, "Thật ra, cậu thích Mục Chi, đúng không?"
Trì Niệm đột nhiên khẽ giật mình, "Cái... cái gì!"
Thấy Trì Niệm ngây ngốc, Đào Nhạc cười lớn tiếng. Cô đưa tay xuống sờ lên tóc Trì Niệm, nói: "Kỳ thật, anh ấy cũng thích cậu nha."
Thích, cô?
Trì Niệm bị một câu không đầu không đuôi của Đào Nhạc làm cho tâm trí hỗn loạn cả lên.
Quả thật lúc trước, có một khoảng thời gian Trì Niệm cũng hoài nghi có thể Đoạn Mục Chi thích mình, nhưng dù sao cũng đã xa cách nhau mấy năm rồi, không thể chắc chắn như vậy được.
Năm đó tại siêu thị liếc nhìn một chút, thậm chí đến bây giờ cô cũng không thể xác định được thích mà anh nói khi ấy đến tột cùng là như thế nào, lỡ như là do cô mơ tưởng thì sao?
Trì Niệm muốn hỏi Đào Nhạc một chút làm sao cô ấy nhìn ra được Đoạn Mục Chi thích cô, nhưng Đào Nhạc tựa như có dụng ý muốn cô ngủ không yên giấc, chỉ vừa trôi qua mấy phút, vậy mà cô ấy liền ngủ thiếp đi.
Tay của Đào Nhạc còn để ở bên giường, Trì Niệm cắn răng đánh một cái lên mu bàn tay của cô, "Nhạc Nhạc chết tiệt!"
Cô không đánh mạnh, Đào Nhạc không có tỉnh, chỉ là trở mình, lại tiếp tục ngủ say.
Sàn nhà quá cứng, cấn đến độ trên dưới toàn thân Trì Niệm đều cảm thấy không thoải mái chút nào.
Đào Nhạc nói Đoạn Mục Chi cũng thích cô, làm trong đầu Trì Niệm có vô vàn suy nghĩ rối rắm, lại không thể dừng lại những suy nghĩ ấy.
Trì Niệm trở mình, trên môi giống như còn lưu lại một chút hương vị của Đoạn Mục Chi.
Vừa rồi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, Trì Niệm thật sự không biết.
Cái đó rốt cuộc có tính là một nụ hôn không, Trì Niệm cũng không thể xác định.
Cô chỉ có thể xác định là, ánh mắt Đoạn Mục Chi sau đó nhìn cô, có gì đó không đúng.
Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, Trì Niệm cũng không thể nói được, bởi vì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương.
Nhắc đến cũng có chút buồn cười, Trì Niệm năm nay 27 tuổi rồi, thậm chí ngay cả một người bạn trai cũng chưa có.
Không phải khoe khoang, nhưng cô xác thực từ nhỏ đã được mọi người khen "Niệm Niệm thật xinh đẹp", "Niệm Niệm thật đáng yêu", "Dáng người Niệm Niệm thật đẹp".
Đối với ngũ quan của mình, Trì Niệm vẫn có mấy phần tự tin.
Lúc học đại học, Đào Nhạc nói với cô, ở phòng kí túc xá của bọn họ thường không ít nam sinh tới lui vì thầm mến cô.
Nhưng tiếc là Trì Niệm đến nay vẫn chưa được người nào tỏ tình.
Đào Nhạc nói chính bởi vì dung mạo của cô đẹp mắt, những người kia cho là cô không dễ thân cận, hoặc là đã có bạn trai, cho nên mới không dám thổ lộ.
Trì Niệm đối với chuyện này chỉ thấy khó hiểu, chứ thật ra cũng không cảm thấy có gì buồn.
Nếu như nói trong quãng thời gian độc thân suốt 27 năm qua, có điều gì làm cô cảm thấy tiếc nuối không, Trì Niệm nghĩ, chắc hẳn cũng có.
Trì Niệm đối với phương diện tình cảm này quả thật rất ngu ngốc, độc thân lâu quá, ngay cả năng lực phán đoán tình cảm của bản thân cũng không biết.
. . . .
Đào Nhạc ngủ rất say, Trì Niệm sợ cô ấy ngủ sâu đến độ rơi xuống, bèn đẩy mặt cô ấy hướng vào giữa giường một chút.
Cô khoác áo ngủ, rón rén ra khỏi phòng.
"Còn chưa ngủ?"
"Ối!"
Trong phòng khách đang mở tivi, không có âm thanh, Đoạn Mục Chi ngồi ở trên ghế salon đột nhiên lên tiếng, làm Trì Niệm giật cả mình.
Anh hơi nghiêng đầu, Trì Niệm thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ mơ hồ cảm thấy khóe môi anh hơi nhếch lên.
Cô nhìn chăm chú đồng hồ trên tường, xác thực lúc này là bốn giờ sáng không sai.
Trì Niệm kéo kéo vạt áo ngủ, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ?"
Đoạn Mục Chi nhàn nhạt quay đầu lại, "Ngủ không được."
Trên ban công ánh trăng rất sáng, một trận gió lạnh thổi vào, không chút lưu tình thổi mạnh đến độ khiến Trì Niệm hắt hơi một cái.
"Cậu vẫn luôn ngồi ở chỗ này?" Trì Niệm hỏi.
"Ừm." Đoạn Mục Chi nói, đứng dậy đóng cửa sổ ban công lại.
Lúc quay lại ghế salon, anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, bảo Trì Niệm cũng ngồi xuống, "Ngồi một lát."
Trì Niệm do dự một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Trên người Đoạn Mục Chi có mùi rượu nhàn nhạt, còn có mùi hương dễ chịu, mềm mại lại có chút thần bí.
Trên bàn trà có vài lon bia, Trì Niệm đếm, hết thảy bốn lon, còn có một lon đang mở, bên trong còn có bia.
Trì Niệm liếc nhìn anh hỏi: "Một mình cậu đã uống bao nhiêu đây bia hả?"
Đoạn Mục Chi cong môi, "Đúng vậy."
Vừa rồi cách khá xa, Trì Niệm không thấy rõ mặt Đoạn Mục Chi, lúc này cách rất gần, cô phát hiện khóe miệng của anh còn có chút sưng, lúc cười lên, đường cong bên môi không được tự nhiên.
Không biết là bởi vì ánh đèn quá mờ