Buổi tối đó Trì Niệm ngủ một giấc thật ngon, không có nằm mơ, thậm chí cũng không có xoay người. Lúc buổi sáng thức dậy, cô còn duy trì tư thế lúc chìm vào giấc ngủ, chất lượng giấc ngủ tốt khiến cô cảm thấy như mình được chữa trị chứng mất ngủ mấy ngày qua vậy.
Rửa mặt xong xuôi, lúc chuẩn bị ra cửa, Trì Niệm trông thấy trong phòng khách đã được Đoạn Mục Chi thu dọn sạch sẽ.
Trì Niệm vốn muốn nói câu cảm ơn với anh, nhưng Đoạn Mục Chi dường như còn đang ngủ, nhìn tay nắm cửa phòng anh, bên trong không nghe thấy động tĩnh gì.
Khó được nhìn thấy giờ này anh vẫn còn đang ngủ, có thể là buổi tối hôm qua anh đã quá mệt mỏi đi.
Từ cửa phòng mình, Trì Niệm thả nhẹ bước chân.
Lặng lẽ đi đến trước cửa, lặng lẽ đổi giày, lặng lẽ mở cửa, sau đó -- ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa trong tay Đoạn Mục Chi đang mang theo bữa sáng, trông thấy Trì Niệm thì có chút kinh ngạc.
Trì Niệm cũng thật bất ngờ.
"Cậu là mới trở về hả. . ."
"Chị là sắp đi làm sao. . ."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời sửng sốt, trình độ ăn ý max điểm.
Trông thấy Trì Niệm mất tự nhiên tầm mắt rủ xuống, khóe mắt Đoạn Mục Chi hiện lên ý cười.
Anh từ bên trong túi trên tay mình lấy ra một hộp sữa đậu nành và bánh bao rồi đưa cho cô, đều vẫn còn nóng.
"Đây là bữa sáng tôi mua, chị cầm trên đường ăn đi."
Trì Niệm đưa tay tiếp nhận, có chút xấu hổ, "Cậu sớm như vậy đã ra ngoài mua bữa sáng sao?"
"Đúng vậy."
Trì Niệm cười, "Nghĩ không ra cậu không có đi làm vậy mà còn có thể mỗi ngày dậy sớm như thế, thói quen thật tốt nha."
Đoạn Mục Chi dừng một chút, nụ cười trên mặt không thay đổi, gương mặt có chút rủ xuống khiến Trì Niệm có một loại cảm giác rằng anh đang khiêm tốn, "Bình thường thôi."
Hai người nhìn nhau cười cười, Trì Niệm rủ mắt xuống xem đồng hồ, thôi chết, chậm ba phút, nếu không mau đi sẽ không kịp lên xe.
Trì Niệm bối rối đi ra ngoài, "A, tôi phải đi rồi. Bái bai."
Đoạn Mục Chi nghiêng người nhường đường, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Ở trên ban công nhìn thân ảnh Trì Niệm chạy vọt ra cư xá, Đoạn Mục Chi mím môi cười khẽ.
Nha đầu ngốc.
Bỗng dưng, điện thoại di động vang lên.
Là Cao Thành.
Đoạn Mục Chi không có nhận điện thoại, ánh mắt đảo dưới lầu một vòng, quả nhiên nhìn thấy xe Cao Thành dừng ở dưới bóng cây kia.
Hắn đang đứng ở một bên cửa xe, hai chân bắt chéo dựa người lên thân xe, lộ ra bộ dáng cười lưu manh.
Đối đầu với ánh mắt của Đoạn Mục Chi, Cao Thành hướng anh giơ điện thoại lên, tiếp đến uống một ngụm sữa đậu nành trong tay, vỗ vỗ cửa xe, cửa sổ xe lập tức hạ xuống.
Hạo Tử, Dương Hồng Minh, Phùng Đoạn Thành lần lượt thò đầu ra giơ tay nói chào với Đoạn Mục Chi, thậm chí ngay cả Bạch Xương Dân cũng bị bọn hắn làm hư, từ phía trên cửa duỗi ra một cái tay vẫy vẫy.
Mấy người này đêm qua lôi kéo anh từ D9 lại đến Vân Quý Hiên, một mực uống đến rạng sáng. Thời điểm tan cuộc vui Cao Thành kêu người đến lái xe, mấy người họ nói địa điểm xong, nhất trí là quyết định đưa người xa nhất về trước, cũng chính là đưa Đoạn Mục Chi về nhà, không, là về nhà vợ tương lai của anh.
Bây giờ nhìn thấy Đoạn Mục Chi đứng ở trên ban công đưa đôi mắt chưa đầy tình cảm ôn nhu chậm rãi nhìn bộ dạng Trì Niệm đi làm, mấy người trên xe và dưới xe đều cười đến mức không có ý tốt.
Nhớ đến hôm qua bị bọn họ trêu chọc, Đoạn Mục Chi lại khẽ cười.
Điện thoại vang lên một lần nữa, lần này Đoạn Mục Chi bấm nhận điện thoại.
Cao Thành tại đầu dây bên kia trêu chọc một tiếng, Đoạn Mục Chi liền mắng: "Mau cút hết cho tớ."
Cao Thành nói: "Dù sao chúng ta cũng đã gặp được tiểu học tỷ rồi, hắc hắc, giờ chúng ta sẽ lăn đi đây."
Nói xong, dưới lầu lại có tiếng cười vang.
Đoạn Mục Chi thậm chí còn nghe thấy Bạch Xương Dân ở đầu bên kia nói: "Tiểu Đoạn, ánh mắt còn tốt đó."
Thế là có tiếng cười lớn hơn.
Bạch Xương Dân luôn là người thành thục ổn trọng thường ở trong đám bọn anh chỉ ngồi nghe, hắn rất ít khi nói chuyện, càng ít nói đến những đề tài liên quan đến nữ nhân, hoàn toàn không giống tên miệng rộng Cao Thành kia lúc nào cũng thích bát quái.
Quả thật lần này là chính Đoạn Mục Chi đem bát quái đưa lên tận cửa, nhưng anh cũng không nghĩ tới Bạch Xương Dân sẽ nói như vậy.
Đoạn Mục Chi bất đắc dĩ đau đầu nhưng sau đó lại có chút đắc ý nho nhỏ.
Ánh mắt của anh, từ lúc bắt đầu đi học vẫn không tệ.
Cách điện thoại cùng bọn họ vui cười giận mắng vài câu, Đoạn Mục Chi đứng trên lầu trông thấy Cao Thành lên xe, sau đó chiếc xe lao đi rất nhanh chở mấy người bọn họ lái ra khỏi cư xá.
Đoạn Mục Chi trở vào trong phòng, nhìn xem đồng hồ trong tay thấy quả thật còn sớm, khẽ bật cười.
May mắn lúc trở về Cao Thành nhắc nhở anh nhớ mua một ít đồ, không may gặp phải Trì Niệm, cô hỏi anh đi đâu làm gì, anh khó mà trong bộ dạng này lại nói mình đi chạy bộ?
Bất quá Đoạn Mục Chi nghĩ, cho dù anh có nói như vậy thật, Trì Niệm cũng sẽ tin.
Giống như năm đó ở chỗ khuất kế bên thang máy của trường, trên tay anh vẫn còn chưa kịp vứt bỏ tàn thuốc, đã thấy Trì Niệm ôm sách hóa học đi tới, thời điểm hai người đối diện nhau, đều sững sờ.
Khi đó Trì Niệm so với hiện tại càng thêm mấy phần ngây ngô và mẫn cảm, chỉ là đối diện với ánh mắt của anh, lại rất nhanh chóng cúi đầu.
Ngay lúc cô đi lướt qua anh, Trì Niệm đột nhiên nói khẽ với anh một câu: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Đoạn Mục Chi khẽ giật mình.
Anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, lập tức quay đầu lại hướng phía cô nói: "Tôi không có hút. Đây là vừa rồi mới tịch thu."
Trì Niệm lúc này giương mắt, trông thấy trên cánh tay trái của anh mang theo chiếc băng đeo màu đỏ, dường như là nhớ tới cái gì, "À, cậu là hội học sinh. . ."
Nói rồi, Trì Niệm dừng một chút, Đoạn Mục Chi trông thấy cô rủ tầm mắt xuống, tự nhiên môi mấp máy rất nhỏ.
Đoạn Mục Chi không biết mình vì sao còn có thể nhớ rõ những động tác nhỏ của Trì Niệm lúc đó đến như vậy, chắc có lẽ do anh chưa từng nhìn thấy qua nữ sinh nào trong trường có dáng vẻ như Trì Niệm.
Những người xinh đẹp hơn cô thì không thuần khiết như cô, nếu thuần khiết hơn cô thì lại không thông minh như cô, nếu thông minh hơn cô ngược lại chả ngoan ngoãn như cô, mà ngoan ngoãn hơn cô thì không có một điểm xinh đẹp như cô. . .
Mặc dù bây giờ nghĩ lại thấy có chút nông cạn, nhưng Đoạn Mục Chi đúng là ở ngay thời khắc đó vừa gặp cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó một khoảng thời gian, chỉ cần ở trường học, hay ở sân chơi, Đoạn Mục Chi luôn có thể không cần tốn công sức nào cũng từ trong đám đông người tìm được Trì Niệm.
Trì Niệm không bao giờ biết rằng, ngày đó ở trên hành lang của khách sạn, cô không có mặc đồng phục, nhưng Đoạn Mục Chi vẫn gọi cô là học tỷ, không phải là bởi vì chuyện gì khác, mà là bởi vì bộ dáng của cô, thân ảnh của cô, đã sớm tiến vào lưu trữ trong tâm trí của anh rồi.
Đã nhiều năm như vậy, cho tới hôm nay anh vẫn cảm thấy, Trì Niệm thật sự là người phụ nữ đơn thuần nhất mà anh từng thấy.
Kỳ thật thời gian Trì Niệm đi ra ngoài không tính là muộn, chỉ là cô đã quen thuộc vào lúc bảy giờ năm mươi ba phút lên chuyến tàu điện ngầm kia, tuy thời điểm này đông người, nhưng không đến mức quá chật, chậm thêm một chuyến khẳng định sẽ bị chèn ép đến thở không ra hơi.
Giống như hiện tại, nhiều người chen chúc trong xe đến nỗi Trì Niệm căn bản không thể dùng tay đỡ.
Cô chỉ cần bảo vệ cẩn thận túi xách của mình, trong đó có đồ ăn sáng mà Đoạn Mục Chi cho cô, không nên làm rớt.
Bánh bao vẫn còn nóng, gió thổi từ trên đỉnh đầu xuống khiến Trì Niệm mơ hồ ngửi thấy mùi hương thoát ra từ khi mở túi.
Cô nhất thời có chút hoảng hốt.
Vừa rồi lúc đi ngang qua Đoạn Mục Chi, cô như ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt trên người anh.
Nhưng anh không phải đi mua đồ ăn sáng sao?
Trì Niệm chưa thể nghĩ xem có phải cái mùi đó là ảo ảnh của chính mình hay không, tàu điện ngầm đã dừng lại ở một điểm trung chuyển nhất định.
Có rất nhiều người xuống xe ở điểm dừng này, người lên xe cũng nhiều.
Trì Niệm không có chỗ nào để cố định vị trí của mình, thế là chỉ có thể thuận theo biển người bị dồn xuống đứng ở sân ga, ngay sau đó lại bị những người trên sân ga ép vào xe.
Chỉ vì để tránh cho bản thân bị ngã trong suốt quá trình này, Trì Niệm đã cạn kiệt năng lượng của mình, còn chút hoài nghi kia, Trì Niệm không còn sức lực để nghĩ về nó nữa.
Trì Niệm rất lâu rồi chưa trải qua giờ cao điểm buổi sáng đông đúc như vậy.
Thời điểm đến công ty, Trì Niệm đầu tóc bù xù và cổ áo vẹo vọ, thoạt nhìn như cô vừa bị bắt nạt.
Cô vừa