Nửa đêm trong một quán rượu cao cấp, Vạn Sơn đặt hai khuỷu tay chống lên chân, tay cầm ly rượu gương mặt suy sụp.
Một người đàn ông mặc tây trang bước vào trong ngồi vào sofa đối diện anh ta, chiễm chệ ngả người vào thành tựa bắt chân này lên chân kia, hai tay đan lại khí chất bức người
“Vạn tổng, anh là đang dùng rượu ăn mừng hay là mượn rượu giải sầu đây?”
Vạn Sơn miệng thì cười nhưng anh mắt đã đỏ ngàu tràn đầy oán khí: “Đang mỉa mai tôi sao? Vạn Sơn tôi không thể bị một đứa con gái hủy hoại được, hơn nữa cô ta cũng không thể lấy được chứng cứ xác thực”
Người đàn ông kia bật cười, điệu cười bất cần và đầy sự khinh miệt.
Anh ta ngồi thẳng dậy lấy chai rượu mở nắp và rót cho mình một ly rượu chầm chậm nói: “Vạn tổng ơi là vạn tổng, anh ấy à chính là quá tự tin rồi.
Làm đến nước này rồi, anh đang đấu với ai chứ? Với cô gái thực tập sinh đó sao? Cũng đúng, nói không chắc người ta có thể nắm trong tay chứng cứ đến cả anh còn khong biết đấy chứ nhỉ”
Vạn Sơn nghe xong sắc mặt càng tái mét, nhìn cũng biết trong lòng anh ta đang hoảng loạn đến mức nào.
Người đàn ông kia ánh mắt thâm sâu nhìn bộ dạng Vạn Sơn như con cún sợ tiếng sấm vậy
“Chúng ta cùng chung một con thuyền đúng không Lục tổng, chẳng phải anh nên giúp tôi hay sao?”
“Tôi vẫn luôn muốn giúp anh thôi nhưng để giải quyết việc này phải lạt mềm buộc chặt, cứ để nhân vật nhỏ bé Đường Tâm đó náo loạn một trận còn tốt hơn Mộ Ngôn đích thân "lên lớp" cho anh chứ!”
Anh ta càng nghe càng khó tin: “Mộ Ngôn? Anh ta trung thực như thế thì có thể làm gì chứ?”
Vị Lục tổng nào đấy cười nhạt một cái rồi đáp: “Đúng, anh ta quả thật không thể làm gì! Chẳng qua cũng chỉ bắt tay với đối thủ anh kiêng nể nhất rồi.
Họ đang bàn bạc làm thế nào để đạp anh xuống một cách thật náo nhiệt mà thôi”
“Anh sao mà biết?” Vạn Sơn trợn mắt, hoang mang càng thêm hoang mang
“Tôi không rõ lắm nhưng với tình hình hiện tại, người anh có thể tin tưởng chỉ có tôi!”
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng nhẹ chiếu vào phòng làm việc của Lý Thẩm, cô từ thang máy chuyên dụng bước ra trên tay còn cầm theo một cốc cà phê đang nghi ngút khói.
Hai cô trợ lý nhìn thấy cô liền cúi người chào hỏi, Lý Thẩm gật đầu mỉm cười rồi đẩy cửa bước vào phòng
Vừa đặt túi xách sang một bên bàn làm việc thì điện thoại bàn vang lên…
“Đới tổng?”
“Em lên phòng làm việc của anh một chút”
“Được”
Lý Thẩm nhấp một ngụm cà phê cho tỉnh táo rồi đặt mọi thứ xuống bàn rời khỏi phòng làm việc lên văn phòng của Đới Khải.
Cửa phòng mở ra, cô chỉ nhìn thấy anh đang đứng gọi ai đó quay lưng nhìn ra bên ngoài thành phố, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra và sắc mặt của anh ấy như nào
Đới Khải nói gì đó với người kia xong liền quay lại: “Đến rồi hả?”
Cô nhìn bộ dạng như thiếu ngủ của anh, cà vạt không mang, cúc trên cổ áo sơ mi cũng mở ra liền bước đến gần bàn làm việc lo lắng hỏi: “Cả đêm anh không về sao? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à? Công ty gặp chuyện à?”
Gương mặt cau có căng thẳng ban nãy của Đới Khải cũng mất đi, anh còn không nhịn được mà mỉm cười đáp: “Em lo lắng cho anh vậy à?”
“Chứ gì nữa!” Cô khoanh tay ngồi xuống ghế, gương mặt có chút hờn giận
“Công ty không có chuyện gì nhưng mà bên Ái Linh gặp chút chuyện.
Hôm trước em giúp Đường Tâm kiện Vạn Sơn đã có lợi cho bên họ đẩy Vạn Sơn xuống thế La Thắng vào nhưng đêm qua cô ta lại rút đơn kiện rồi.
Bây giờ bên kia đang rất loạn…”
“Cái gì? Cô ấy rút đơn kiện sao? Tại sao chứ?” Lý Thẩm kích động thẳng lưng hỏi
“Chắc là có kẻ ngấm ngầm nhúng tay vào, văn kiện của công ty dạo gần đây không quá quan trọng em có thể gác sang một bên.
Em cùng Ái Linh đi tìm cô gái đó thuyết phục một chút nhé”
Cô đứng dậy gật đầu, tính quay ra cửa thì chợt nhớ ra gì đó: “Không phải anh