Sau mấy ngày mưa tầm tã thì trời cũng bắt đầu vào đông, thời tiết cũng trở nên khắc nghiệt hẳn, tại một trường đua F1 rộng lớn, hai chiếc xe đua một trắng một đen đang dừng ở vạch xuất phát chờ tiếng súng bắt đầu vang lên không ngừng rồ ga phô trương ưu thế.
Đới Khải sau khi nghe hiệu bắt đầu liền nắm lấy cần số gạt về sau rồi đạp ga lao về phía trước.
Hai chiếc xe vượt qua bao nhiêu chướng ngại vật và những khúc cua nguy hiểm vẫn hơn thua lần lượt tranh đua vị trí một hai nhưng đến cuối cùng vẫn là Đới Khải cùng “chiến mã” màu trắng của mình vượt lên về đích trước chiếc xe còn lại vài giây.
Hai người đàn ông lần lượt mở cửa bước xuống khỏi xe đua, Đới Khải vươn đôi chân dài của mình ra đứng dậy liền đóng cửa xe tháo nón bảo hiểm ôm lấy nó rồi tựa lên thành xe đợi người đàn ông còn lại bước ra
Lục Lệ Thành sau đó cũng mở cửa bước ra, tháo nón bảo hiểm bỏ lên trần xe rồi đến rút đôi bao tay ra gương mặt vô cảm nhìn vào chiếc xe của mình nói: “Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa.
Nhưng mà không sao cả, cũng chẳng quan trọng”.
Đới Khải nhìn anh ta nhếch mép cười
Hai người bọn họ đổi vị trí nói chuyện đó là đài quan sát của trường đua, cùng nhau tựa lên lan can bảo vệ nhìn về phía mấy chiếc xe đang chạy trên đường đua, Lục Lệ Thành dùng đôi găng tay của mình đập đạp lên vạt quần
Còn Đới Khải nhìn đôi găng tay của mình rồi lên tiếng: “Gọi tôi đến đây có việc gì? Hay là muốn kể tôi nghe cảm giác làm quân sư cho tên vô dụng Vạn Sơn?”
Quay sang nhìn thấy Lục Lệ Thành nhìn xuống dưới mà không đáp anh liền nói tiếp, hình như trước giờ anh chưa từng nhiều lời với hắn ta đến thế
“Đáng lẽ ra tôi nên nhìn ra sớm thủ đoạn của anh, cũng nên tin lời Alex mới phải.
Tiếp cận cô ấy để đối phó với tôi à.
Lẽ nào anh sợ thua đến vậy?”
Lục Lệ Thành cười khổ đáp: “Đới tổng, anh coi trọng tôi quá rồi.
Lần này gọi anh đến chủ yếu là muốn mài dũa kỹ năng đua xe.
Ngoài ra còn muốn nói với anh, có những chuyện có thể nhường nhưng có những chuyện không nhường được”
“Có ý gì?” Đới Khải chau mày khó hiểu nhìn thẳng vào mắt anh ta
Anh ta cũng không né tránh mà lấy từ trong túi quần ra một chiếc cài cà vạt đính viên ngọc trai nhỏ lên tỉ mỉ nhìn nó đáp: “Cái này là quà 2 năm trước cô ấy tặng tôi lúc Ái Đạt thành công mở rộng quy mô thị trường ở Singapore.
Lý Thẩm, đúng là một cô gái tốt.
Trước đây tôi đã đồng ý với…”
Lời chưa dứt, Đới Khải đã nắm lấy cổ áo của Lục Lệ Thành gằn giọng: “Lục Lệ Thành, tôi cảnh cáo anh đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, đó là người phụ nữ của tôi, tránh xa cô ấy một chút”
Nhìn thấy sắc mặt gấp gáp này của Đới Khải khiến anh ta cười lớn sảng khoái rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ánh mắt kiên định đáp: “Ban nãy tôi nói qua rồi, có những chuyện nhường được nhưng có chuyện thì tuyệt đối không, giành lại được, tôi nhất định sẽ giành”
Anh ta gạt tay Đới Khải ra khỏi cổ áo mình trước khi quay lưng đi còn không quên nở một nụ cười quỷ dị, một bộ mặt nguy hiểm mà trước giờ Lý Thẩm chưa từng thấy qua
Đới Khải ánh mắt sắc lạnh nhìn bóng lưng anh ta, tay nắm chặt thành quyền tức giận đấm vào thành lan can đến đỏ tay.
Ngày đó Alex nói anh cẩn thận vì có một người đàn ông thường xuyên gọi điện qua lại với Lý Thẩm, anh nên điều tra ra mới phải.
Cà phê đen nóng hổi hơi thổi lên nghi ngút, phòng làm việc của Mộ Ngôn cũng đã phải sử dụng đến máy sưởi ấm rồi.
Mộ Ngôn ngồi tựa lên thành ghế bàn làm việc vừa xem điện thoại vừa nghe thư ký Tiểu Lộc báo cáo
“Lão Đại, anh xem ảnh tôi gửi rồi chứ? Đới tổng nói không sai, lần này mọi chuyện quả nhiên có liên quan đến Lục Lệ Thành.
Hơn nữa bọn họ cũng liên lạc qua điện thoại rất nhiều lần”
Mộ Ngôn đặt úp điện thoại xuống bàn, hai tay nắm lấy tay đỡ của ghế xoay qua xoay lại chầm chầm, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng làm việc: “Quả nhiên là hắn ta, cuộc chiến khốc liệt này sắp bắt đầu rồi đây”
“À vẫn còn một chuyện nữa, La tổng đã viết một lá thư khen ngợi gửi lên tổng bộ, biểu dương anh và Dương tiểu thư.
Đổng sự trưởng đã đánh tiếng rồi, lát nữa bên trên cũng sẽ chính thức công bố quyết định chuyển Dương Ái Linh tiểu thư lên làm nhân viên chính thức trước thời hạn thực tập.
Anh có vui không?” Thư ký Tiểu Lộc nhớ ra chuyện liền lên tiếng
Anh nghe vậy liền xoay ghế trở lại nhìn thư ký của mình bất giác mỉm cười rồi đáp: “Tôi thì có gì mà