Một buổi sớm lập hạ, Lý Thẩm thức dậy trong căn phòng mang hơi ấm gia đình của một.
Cô kéo rèm mở cửa đi ra ngoài ban công ngắm nhìn những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu vào phòng của mình.
Bất giác nhìn qua cây si già bên kia đường, tim Lý Thẩm có chút thắt lại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mỉa mai với bản thân.
Năm đó anh đã đứng ở đó rất lâu chờ cô nhưng cô lại nói mấy câu vô tình như vậy, đến giờ có lẽ chính cô cũng chẳng thế tha thứ cho bản thân vì mấy lời kia
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài kéo Lý Thẩm ra khỏi đống hồi ức đau buồn của quá khứ, đóng cửa ban công lại cũng là lúc mẹ cô mở cửa phòng ra
“Tiểu Thẩm mẹ làm bữa sáng rồi xuống ăn thôi con”
“Vâng ạ” Lý Thẩm mỉm cười đồng ý đi tới khoác vai bà Lý cùng xuống dưới lầu
Bữa sáng rất thịnh soạn, đã lâu lắm rồi cô mới ngồi xuống ăn một bữa sáng đúng nghĩa, là bánh quẩy cùng sữa đậu nành với mùi vị quen thuộc cùng canh gà hâm lâu giờ.
Nhìn bàn đồ ăn Lý Thẩm có chút rưng rưng xúc động
“Sao vậy, có phải ở bên ngoài không ăn uống đầy đủ không? Nhanh ngồi xuống ăn nhân lúc còn nóng, mẹ biết con thích ăn cái này nhất mà” bà Lý nhìn thấy con gái mình đứng như trời trồng nhìn bữa sáng liền vỗ vai kéo cô ngồi xuống ghế
Lý Thẩm không kìm được ôm chầm lấy bà “Mẹ, bây giờ con mới nhận ra rằng bữa ăn gia đình là thứ hạnh phúc nhất trên đời”
“Được rồi nhanh chóng ngồi xuống ăn đi, không biết nha đầu nhà con mấy năm qua làm sao mà sống nữa” bà Lý dịu dàng vỗ lưng trấn tỉnh cô
Cô buông ra đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên má, gật đầu ngồi xuống “Đúng rồi cha đâu ạ?”
Bà Thẩm vừa múc một bát canh nóng cho cô vừa trả lời “Lão Lý ấy à, ban nãy anh họ con đến nói muốn dẫn ông ấy đi đến cuối xóm chơi cờ cho đầu óc minh mẫn nên đã đi rồi”
“Đi sớm vậy sao?”
Mẹ cô ngồi xuống gật đầu nhìn cô ăn “Ngon đúng không?”
Lý Thẩm gật đầu đồng tình “Siêu siêu ngon”
“Vậy mẹ hỏi con, cậu Mộ Ngôn đó bọn con quen biết lâu chưa?” Ánh mắt của bà bắt đầu trông chờ còn cô chăm chú ăn liền gật đầu trả lời đại
“Lâu rồi, cũng gần 10 năm rồi ấy ạ”
Bà Lý bắt đầu trỗi dậy sự tò mò của mình “Lâu như vậy sao? Có bạn gái chưa?”
“Mẹ, mẹ hỏi mấy cái đó là gì? Con mới gặp lại anh ấy gần đây thôi, không biết nữa.
Muộn rồi con đi tìm việc đây” Húp một miếng canh đến sặc, thì ra đó là ý đồ bà ngồi xuống chăm chú nhìn cô ăn, nhận ra rồi thì đương nhiên phải nhanh chóng chuồn thôi
Cầm lấy túi xanh cô đứng dậy rời khỏi bàn ăn nhanh nhất có thể.
Cô muốn đi tìm thử công việc sớm một chút như vậy có thể mỗi ngày đi làm trở về mệt mỏi để có thể dựa vào cha mẹ than thở như những người con khác chứ không phải cứ cô đơn trong căn phòng trống chỉ một mình gặm nhấm hồi ức
“Lý Thẩm đúng chứ? Lý lịch của cô thật sự rất tuyệt nhưng xin lỗi