Ngày hôm sau Triệu Mộng Điềm không có đến quán trà sữa mà Tần Dạ đã đi làm từ sớm.
Cô mơ hồ nhớ rằng trước khi rời đi anh có nói gì đó với mình nhưng cô chỉ trả lời vài câu rồi tiếp tục ngủ vì quá mệt. Lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, Triệu Mộng Điềm xốc chăn nhìn cơ thể mình đầy vết tím đỏ, tiểu huyệt hơi sưng, cả cơ thể đau nhức khiến cô không khỏi mắng thầm Tần Dạ một câu.
Cô đứng dậy xuống giường, mỗi bước đi đều run lên, khó khăn lắm mới bước được vào phòng tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bắt đầu công việc dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua. Nơi nào cũng lưu lại dấu vết từ huyền quan đến sofa, cuối cùng chính là giường ngủ. Mọi thứ đều tràn ngập mùi hương ái muội, cô vội vàng mở cửa thông gió, nhặt bộ quần áo trên sàn nhà lên phân loại để vào máy giặt.
Trong quá trình thu dọn, cô mới phát hiện ra bộ đồ vest của anh còn để lại nhà mình, không biết anh mặc đồ gì để đi đến công ty.
Trên bàn ăn đã dọn sẵn một phần bánh sandwich cùng sữa bò thơm ngát, hình như trước khi anh rời đi có nhắc cô nhớ ăn bữa sáng. Bụng Triệu Mộng Điềm hiện tại có chút đói, cô hâm nóng lại sữa bằng lò vi sóng rồi bắt đầu thưởng thức. Làm chuyện giường chiếu hao tổn quá nhiều thể lực, mặc dù cô thường xuyên tập yoga. Thể chất không hề tồi nhưng vẫn chịu đựng không nổi.
Có vẻ như anh dự đoán được thời gian xử lý bữa sáng của cô, Triệu Mộng Điềm vừa mới ăn xong đã thấy Tần Dạ gọi video cho mình.
“Dậy rồi?” Trên màn hình xuất hiện gương mặt đẹp trai lãnh đạm của anh khiến cô ngượng ngùng nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Em ăn sáng chưa?” Bàn tay anh thoăn thoắt đánh máy, lâu lâu sẽ bớt chút thời gian nhìn cô.
“Em vừa mới ăn xong.”
Quả thật, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên. Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, người cô yêu thầm chớp mắt đã trở thành người bên gối. Chỉ cần nhớ đến người đàn ông đẹp trai mãnh liệt yêu thương cô, Triệu Mộng Điềm liền nảy sinh một loại cảm giác không chân thật.
Đầu dây bên kia anh cúi đầu xem đồng hồ, đối với thời gian ăn sáng của cô rất không hài lòng. Nhưng anh biết hôm qua bản thân dày vò cô đến mệt mỏi cho nên buổi sáng Triệu Mộng Điềm dậy trễ là điều hiển nhiên.
“Em muốn ăn gì vào buổi trưa?” Giọng nói anh tựa như giếng sâu vạn trượng trầm thấp phát ra không hề giống người đàn ông tối qua nói mấy lời vô sỉ.
“Em không ăn, ăn bữa sáng xong bụng em đã no căng rồi.”
“Vậy cũng được. Anh có vài món đồ cần chuyển đến nhà em, lát nữa nhớ mở cửa nhận cho họ vào.”
“Vâng.”
Dường như anh nhìn thấu sự ngại ngùng của cô, đợi cô trả lời xong liền tắt máy. Không bao lâu sau món đồ anh nói đến đã gửi đến nơi.
Người đến là vị thư kí trẻ ngày trước mở cửa xe cho cô, anh ta giới thiệu mình họ Đường.
Thư kí Đường nhìn cô lịch sự hỏi: “Cô Triệu, những thứ này để đâu mới phù hợp? Tổng cộng có ba vali hành lý và hai túi đồ.”
Triệu Mộng Điềm cảm thấy hoang mang, sao anh lại mang đồ dùng sinh hoạt đến đây? Anh muốn ở chung với cô sao? Trong lòng cô có chút bất đắc dĩ không nghĩ đến đồ anh chuyển tới là đồ dùng sinh hoạt của anh, Tần Dạ không hề thảo luận trước với cô. Triệu Mộng Điềm lùi về phía sau để thư kí Đường cùng nhân viên chuyển nhà mang đồ vào. Cũng may căn hộ của cô khá lớn, đủ chỗ để đồ đạc của anh.
Đồ dùng của Tần Dạ không nhiều nhưng mỗi bộ đồ đều được cắt may tỉ mỉ. Hai gian tủ quần áo được chia ra thành từng khu một. Bên trái là bộ đồ công sở, quần âu, áo sơmi còn bên phải là bộ đồ thể thao khỏe khoắn màu sắc trắng đen đơn điệu. Trong túi đồ dùng còn có một bộ đồ pha trà tinh xảo. Nhìn đồ dùng sinh hoạt cá nhân của anh cũng đủ hiểu anh sống lành mạnh thế nào.
Nhân viên chuyển nhà dọn đồ xong liền rời đi, thư kí Đường sau khi sắp xếp gọn gàng mới đưa cho cô một hộp đen khá lớn nói rằng đều là đồ ăn vặt Tần Dạ mua cho cô. Nhìn chiếc rương quen thuộc này cô không khỏi ngây người.
Đồ vật đầu tiên anh tặng cô trong mơ cũng là chiếc hộp chưa toàn đồ ăn vặt như vậy. Ngay cả họa tiết trên chiếc hộp cũng giống y như đúc.
Mở chiếc hộp ra, nhưng món đồ ăn vặt đầy đủ màu sắc đem mọi ký ức trong cô ùa về. Quả nhiên Tần Dạ nhớ rõ ràng từng giấc mơ giữa anh và cô. Trong phút chốc Triệu Mộng Điềm bị anh làm cho cảm động, tuyến nước mắt trào trực sắp rơi. Cô thừa nhận bản thân dễ xúc động, nhưng người con gái nào chẳng muốn được người mình yêu chiều chuộng. Tần Dạ chiều chuộng cô bằng cách thức đơn giản nhất, khiến cô rung động không ngừng.
Cô ngẩn người ở nhà một ngày, khoảng bảy giờ tối anh mới từ công ty trở về. Trên tay cầm theo túi đồ mua ở siêu thị. Cô nhìn thoáng qua, là vài loại hoa quả trái cây cùng rau xanh, thịt heo sống đóng gói.
“Anh định nấu cơm sao?”
“Ừ.”
Triệu Mộng Điềm ngạc nhiên vô cùng, nhìn anh giống như người đàn ông không dính khói lửa bếp núc ấy vậy mà anh lại nói sẽ nấu cơm.
Bản thân cô vốn quen ăn cơm hộp sống qua ngày, phòng bếp trong nhà chỉ đề làm cảnh. Nhìn Tần Dạ đem áo khoác vắt lên ghế ăn, vén áo sơmi bắt đầu rửa đồ, động tác thuần thục.
“Em đói bụng chưa?” Anh quay sang nhìn cô hỏi.
“Có chút nhưng may là có đồ ăn vặt của anh.”
“Đồ ăn vặt vốn tặng em để em ăn lót dạ.”
Triệu Mộng Điềm nhìn anh bận rộn rửa rau, thi thoảng bọt nước bắn lên làm ướt áo sơmi, cô vội cầm tạp dề đi đến do dự đứng cạnh anh.
Tần Dạ nhìn chiếc tạp dề hoạt hình, trong lòng vô cùng ghét bỏ nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của cô anh hơi bất đắc dĩ. Được rồi, chiều theo ý cô. Anh xoay người đối mặt với cô cúi đầu xuống. Triệu Mộng Điềm rất vui, đeo tạp dề vào cho anh sau đó vòng qua sau lưng thắt chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Cô muốn giúp anh thái lát rau củ nhưng Tần Dạ lại từ chối, dịu dàng vuốt má cô: “Em chỉ cần ngồi yên chờ anh nấu là được.”
Triệu Mộng Điềm ngoan ngoãn nghe lời anh.
Sự thật đã chứng mình, đàn ông cực