Yêu Thầm! Thầm Yêu!

Công kích


trước sau

"Nếu trên đời này không có ai tên là Hồ Man Thư thì thật tốt nhỉ? "- Thẩm Nhạn Kì liền mở miệng

"Nhạn Kì? Manh Khê?"

"Cậu thấy tôi nói đúng không? "- Nhạn Kì mỉm cười độc ác hỏi

"Tôi... dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của tôi và Lưu Dương, các cô không cần xen vào! "- nói rồi Lý Uyển Thu liền muốn bỏ đi, nào ngờ lại bị Trần Manh Khê kéo lại

"Ây, khoan đã nào! Cậu cần gì phải gấp gáp đến vậy? Chúng tôi chỉ là cảm thấy tội nghiệp cho cậu và Lưu Dương thôi mà!"

"Tội nghiệp?"

"Vậy là cậu không biết sao? Hồ Man Thư cô ta không phải là người tốt đâu, rõ ràng biết được Lưu Dương thích mình, nhưng cô ta hết lần này đến lần khác chối bỏ tình cảm của cậu ta, nhất định là chơi trò lạc mềm buộc chặt để khiến Lưu Dương chỉ mê đắm một mình cô ta mà thôi! "- Thẩm Nhạn Kì lên tiếng, thâm độc nói

"Chắc cậu không biết, Hồ Man Thư này xuất thân tầm thường, mẹ mất sớm, cha thì làm nhân viên văn phòng lương cũng chỉ đủ sống, thời gian trước cha cô ta được chuyển công tác nên cô ta phải đi theo cha sang nhập học cùng trường với Lưu Dương, bởi vậy khi biết Lưu Dương là con nhà giàu có, cô ta đã bắt đầu tính kế rồi cũng nên! "- Manh Khê tiếp tục nói

"Mấy chuyện này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, Lưu Dương sớm muộn cũng sẽ kết hôn
với tôi, các cô còn tội nghiệp cái gì chứ?"

"Thật là ngây thơ, cậu cho rằng một kẻ đã có dã tâm như Man Thư sẽ từ bỏ Lưu Dương dễ như vậy sao, nếu bây giờ cậu không đề phòng cô ta, chỉ sợ sau này cả Lưu gia sẽ vào tay cô ta, cái danh phận Lưu thiếu phu nhân của cậu sẽ vững chắc sao? Lưu Dương cho cậu danh phận nhưng không thể cho cậu tình cảm được, nếu Hồ Man Thư biến mất, Lưu Dương sẽ nhớ đến người con gái luôn ở bên cậu ta, cậu nghĩ xem lúc đó cậu ta sẽ yêu cậu đến nhường nào! "- Thẩm Nhạn Kì biết rõ tâm của Uyển Thu đã dao động nên liền công kích vào tình cảm của Lưu Dương dành cho cô ta

"Thôi đi, chúng tôi cũng chỉ muốn giúp cậu, khuyên thì cũng đã khuyên rồi, bây giờ cậu có tin hay không là quyền của cậu, chúng tôi không biết được! "- thấy đối phương vẫn còn suy nghĩ, Trần Manh Khê liền lên tiếng lần cuối rồi quyết định kéo Nhạn Kì đi

"Khoan đã! "- thấy như vậy Lý Uyển Thu liền kêu lớn

"Còn chuyện gì sao? "- Manh Khê nhếch môi hỏi

"Hai người... có thể giúp tôi không? "...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện