Lương Trinh chỉ nghĩ làm thế nào để có thể nhanh nhanh đuổi hai kẻ kia đi, cô không muốn nhiều lời với họ nên lập tức lên tiếng:
- Tôi còn muốn nói chuyện với bạn của mình, nếu hai cô không còn chuyện gì khác, mong hai cô nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Viên Thải Vi chưa từng nghĩ cô ta đã tự chuốc khổ vào thân, cô ta hừ một tiếng lạnh lùng, định cất bước đi những vẫn không quên nói cố một câu nữa:
- Cô tự giải quyết cho tốt việc của mình đi.
Viên Thải Vi đi khỏi, Lưu Tử Viện cũng thức thời, biết không nên cố nán lại đây, cô ta vội vã chạy đuổi theo Viên Thải Vi.
Ra khỏi cửa, Lưu Tử Viện tỏ vẻ oán hận, châm ngòi khiêu khích:
- Lương Trinh thật quá đáng, cô ấy nói tôi cũng chẳng sao, vậy mà còn dám nói với cô như vậy.
Viên Thải Vi đang tức giận nên không hề có tâm tình để nói chuyện với Lưu Tử Viện, cô ta nhanh chóng lên xe đi khỏi đó.
Lưu Tử Viện liên tiếp bị đối xử lạnh nhạt, hơn nữa lại vừa bị Lương Trinh chế nhạo, nên cô ta nảy sinh cả suy nghĩ muốn giết người.
Thật là, những kẻ đó rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người cơ chứ.
Mấy người đó dám đối xử với cô ta như vậy, sau này nhất định sẽ có một ngày cô ta khiến bọn họ đẹp mặt.
Dù hai kẻ phá đám đã rời đi, nhưng Văn Nghiên vẫn thấy tức giận, cô ấy oán hận nói:
- Em họ của cậu quá đáng quá, còn có cái cô gì họ Lưu kia nữa, mấy kẻ đó đúng là thích gây chuyện, vừa nhìn đã biết ngay đó không phải người tốt.
Nghe mấy lời này, Lương Trinh ngẩng đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt kinh ngạc. Lương Trinh không ngờ rằng bình thường nhìn cô ấy lúc nào cũng mơ mơ màng màng, tâm tính trẻ con mà bây giờ cô ấy lại thấu hiểu lòng người như thế.
- Được rồi cậu đừng nhắc tới hai kẻ đó nữa. Đúng rồi. Vừa nãy trong điện thoại cậu kêu có chuyện tốt muốn kể cho tớ nghe, đó là chuyện gì thế?
Nghe Lương Trinh nhắc nhở, dù chưa nói gì Văn Nghiên đã đỏ mặt ngượng ngùng. Cô ấy uống một ngụm trà sữa, nấn ná trong chốc lát rồi mới ngập ngừng kể:
- Chính là, cách đây không lâu, mẹ của tớ thương lượng với tớ, nói là.. Là muốn liên hôn với nhà cậu, mẹ hỏi tớ có đồng ý hay không.
Qủa nhiên là chuyện này.
Vũ Văn Nghiên kể xong, đợi một lúc lâu mà Lương Trinh vẫn không có phản ứng gì. Cô ấy ngẩng đầu nhìn bạn tốt của mình thì thấy trên mặt bạn không hề có vẻ ngạc nhiên, không chỉ thế vẻ mặt còn có phần nghiêm trọng.
- Lương Trinh, cậu sao thế? Cậu không thấy vui mừng cho tớ sao?
- Tớ.. – Lương Trinh hé miệng, nhưng đột nhiên cô nhận ra đây không phải nơi phù hợp để nói chuyện này, cô thở dài đáp lời:
- Cậu đi theo tớ.
Vũ Văn Nghiên cũng không hiểu bạn mình tại sao lại như thế. Nhưng thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lương Trinh, cô ấy cho rằng Lương Trinh muốn nói chuyện quan trọng với mình, nên cô không hỏi thêm gì, chỉ im lặng đi theo.
Lương Trinh dẫn Văn Nghiên tới chỗ để xe. Sau khi hai người đã yên ổn ngồi ở trong xe, cô còn cẩn thận đóng cửa sổ xe lại. Rồi cô cầm tay Văn Nghiên, trịnh trọng lên tiếng:
- Nghiên Nghiên, muốn kể cho cậu nghe một chuyện, nhưng cậu nghe xong cũng không cần thấy sợ sãi nhé.
Lương Trinh luôn mang dáng vẻ không đứng đắn, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy nên Văn Nghiên cũng khẩn trương theo:
- Sao thế Lương Trinh, đã xảy ra chuyện gì à?
- Nếu giờ tớ nói tớ được sống lại một lần nữa, cậu có tin tớ không?
Văn Nghiên hóa đá trong vài giây, ngay sau đó, cô ấy giơ tay đánh Lương Trinh, vừa đánh vừa mắng:
- Cậu là đồ xấu xa, hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư, sao cậu lại tính lừa gạt tớ.
Lương Trinh tối sầm mặt, cô ho một tiếng, rồi lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nói:
- Tớ nói thật đó, khoog có lừa gạt cậu.
Vũ Văn Nghiên quan sát mặt Lương Trinh một cách cẩn thận, rồi có vẻ cô ấy chợt nhớ ra gì đó. Tiếp đến, cô đưa tay cù nách Lương Trinh, mà trước sau sắc mặt Lương Trinh không hề thay đổi. Lúc này, Vũ Văn Nghiên thấy sốc thực sự.
Cô ấy ngây ngốc nhìn Lương Trinh, có chút cảm giác dường như giữa hai người không hề quen biết nhau:
- Lương Trinh, cậu.. cậu đừng làm tớ sợ.
Lương Trinh nắm chặt tay cô ấy, nói lời sâu sắc:
- Tớ không dọa cậu, chính tớ cũng thấy chuyện này không thể tin được. Mười năm sau, vào một ngày nào đó, rõ ràng tớ đã chết sau khi gặp phải sự cố. Nhưng khi tớ mở mắt ra, tớ lại phát hiện mình trở lại nơi này. Tớ cũng không kể chuyện này cho người nhà nghe. Tớ chỉ kể với cậu mà thôi, cậu là bạn tốt nhất của tớ, tớ sẽ không bao giờ hại cậu.
Không biết có phải Vũ Văn Nghiên đã bị tin tức này dọa sợ hay không, chỉ thấy cô ấy ngây ngốc ngồi im, mãi không có phản ứng gì.
- Sở dĩ, tớ kể cho cậu nghe chuyện này là muốn cậu nghe tớ, đừng đồng ý gả cho anh cả của tớ.
Tới lúc này Vũ Văn Nghiên mới phục hồi tinh thần, cô ấy vội vã hỏi lại:
- Tại sao?
- Bởi vì cậu sẽ không hạnh phúc khi ở bên anh cả, anh ấy không yêu cậu. Tớ tới từ mười năm sau nên tớ biết rõ mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Anh tớ vẫn luôn không thể quên mối tình đầu, mà sau khi cậu kết hôn không lâu với anh ấy, mối tình đầu kia sẽ quay trở lại. Bọn họ sẽ nối lại tình xưa với nhau, chỉ có cậu cả ngày sống trong đau khổ. Không chỉ thế, người phụ đó còn thường xuyên khiêu khích cậu, thậm chí ngày cậu sinh con ả cũng tới để chọc giận cậu. Còn cậu không chịu nổi đả kích, sụp đổ hoàn toàn, rồi tự tay bóp chết con của mình. Đây là kết cục của cậu đó Nghiên Nghiên. Tớ không muốn đời này cậu vẫn có kết cục như vậy, cho nên thừa dịp mọi chuyện chưa bắt đầu, cậu hãy từ chối kết hộ với anh tớ. Mà không chỉ từ hôn, cậu còn phải hoàn toàn buông bỏ anh ấy. Cậu không nên lưu luyến anh ấy, bởi vì anh ấy không yêu cậu, dù cậu làm gì anh ấy cũng vẫn không yêu cậu, cậu đã hiểu chưa?
Vũ Văn Nghiên với vẻ mặt hoang mang, hỏi lại Lương Trinh:
- Tiểu Trinh, tớ.. tớ nghe đến hồ đồ, tớ có con với anh cả của cậu sao? Hơn nữa tớ còn tự tay bóp chết nó? Sao có chuyện này được? Cậu cũng biết, tớ rất thích trẻ con, thực sự.. - Lời Lương Trinh khiến cô ấy xúc động mạnh, cô ấy rơm rớm nước mắt:
- Tại sao lại như vậy, sẽ không có chuyện đó đâu?
- Tớ không lừa cậu. – Lương Trinh lại tiếp tục trịnh trọng nói với cô ấy:
- Những lời tớ nói với cậu đều là sự thật.
- Tại sao lại thế? Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế? – Cô ấy lẩm bẩm, có vẻ cô ấy chợ nghĩ ra gì đó, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi lại:
- Lương Trinh, cậu đang đùa dai với tớ phải không? Cậu đang gạt tớ phải không
- Tớ không hề lừa cậu. – Lương Trinh thoáng cất cao giọng:
- Chuyện tớ trọng sinh, cha mẹ và hai anh trai không ai trong đó biết cả, tớ nói cho cậu biết là hy vọng cậu tin tớ. Tớ không muốn thấy cậu lại trải qua một đời thống khổ như vậy nữa. Cậu có hiểu cho tớ không?
Thấy bạn tốt phải chịu cảm xúc kinh ngạc và sợ hãi, Lương Trinh cũng không đành lòng nói tiếp. Cô nhẹ giọng kể tiếp:
- Mấy hôm trước, tớ đã từ hôn với Tạ Quân Hiến.
- Cái gì? – Dường như, Văn Nghiên lại càng ngạc nhiên hơn:
- Tại sao lại từ hôn?
Lương Trinh thở dài, cúi đầu rồi mới đáp lại:
- Bởi vì mấy năm sau, hắn thay đổi, trong lòng hắn có người khác.
Lời này của cô khiến Vũ Văn Nghiên kinh ngạc:
- Sao.. sao có thể chứ. Hắn vẫn luôn yêu cậu như vậy. Tớ vẫn luôn cho rằng hai người là trời sinh một đôi, nếu hai cậu không ở bên nhau chính là làm trái ý trời.
Lương Trinh cười khổ lắc đầu:
- Tớ cũng không biết mọi chuyện tại sao lại như vậy, đúng là theo thời gian nhân tâm đều sẽ thay đổi. – Cô hít một hơi sâu, nắm chặt tay bạn tốt:
- Vậy nên Nghiên Nghiên, cậu buông bỏ anh trai của tớ đi. Nếu không cậu sẽ lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, lúc đó muốn hối hận cũng không kịp.
Vũ Văn Nghiên ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn về nơi xa, không hiểu cô ấy đang nghĩ về điều gì. Một lúc lâu sau, cô ấy quay đầu nhìn Lương Trinh, ôm lấy bạn của mình, rồi rưng rưng nói:
- Nhất định là cậu đã rất khó chịu phải không?
Lương Trinh sờ tóc bạn:
- Mọi chuyện đều đã qua.
- Tớ tin lời cậu kể. Tiểu Trinh, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, chúng ta thân như chị em, tớ biết cậu sẽ không lừa tớ.
Lương Trinh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng Văn Nghiên lại tiếp tục nói:
- Chính là tớ rất thích anh Lương Khiêm, thật sự rất thích..
- Tớ biết, biết cậu thực sự rất thích anh ấy, nhưng chả lẽ cậu muốn mở to mắt nhìn anh ấy quấn quýt với người phụ nữ khác mà không thể làm gì chỉ có thể nén giận trong lòng. Chả lẽ cậu muốn yêu người đàn ông mà người đó cả đời sẽ không yêu cậu sao? Cậu muốn yêu đến tan nát tim mình sao, rồi thậm chí rơi vào cảnh tự tay bóp chết con của mình?
Có vẻ như Văn Nghiên không cần suy nghĩ đã vội vã trả lời:
- Không, tớ không muốn như vậy.
- Vậy nên cậu buông bỏ anh ấy đi.
Vũ Văn Nghiên trầm mặc, cô ấy ngồi im không đáp lời.
Hai người cứ như vậy một lúc lâu, đột nhiên Văn Nghiên lại hỏi một câu:
- Tiểu Trinh, lúc cậu chết có phải rất đau hay không? Từ nhỏ, cậu đã luôn sợ đau.
Lương Trinh cười cười, bầu không khí vốn đang ngưng trọng nhờ câu nói này đã được thả lỏng hơn nhiều:
- Vẫn tốt, lúc tớ chết rất dứt khoát, nhanh chóng.
- Vì sao mà cậu mất mạng?
- Tớ đi làm từ thiện về, trên
đường về thì gặp phải cảnh núi sạt lở.
Vũ Văn Nghiên do dự trong chốc lát nhưng rồi vẫn hỏi tiếp:
- Như thế lúc cậu chết chắc chắn là không quá đẹp nhỉ?
Lương Trinh mỉm cười:
- Bọn mình đừng nói về chuyện này nữa.
Vũ Văn Nghiên im lặng trong chốc lát, rồi lại hỏi:
- Người mà Tạ Quân Hiến thích sau này là ai?
- Em họ của hắn.
Vũ Văn Nghiên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lương Trinh:
- Là cái cô tiểu thư Lưu gì đó vừa xong à?
- Đúng vậy.
- Tớ đi xem có phải anh ta bị mù hay không?
Lương Trinh hít dâu một hơi rồi mới đáp lời:
- Có lẽ là..
Cứ như vây, hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau. Họ cũng không nhắc tới Lương Khiêm nữa, nhưng Lương Trinh cảm nhận được bạn mình có phần thấp thỏm. Cô biết lời của mình đã có phần nào tác động tới Văn Nghiên, nhưng cô không đảm bảo được bạn mình có thật sự buông bỏ được anh cả hay không.
Lương Trinh chỉ hy vọng đời này Văn Nghiên không cố chấp u mê, nếu không cô ấy lại đưa mình vào vết xe đổ của đời trước. Lúc đó cũng chẳng có ai giúp được cô ấy.
Sau khi chào tạm biệt Văn Nghiên, Lương Trinh đi thẳng về nhà. Vừa về tới nơi, cô thấy anh cả đang từ trên tầng đi xuống, cô ngẩn người:
- Sao hôm nay anh về sớm thế?
- Công ty không có việc gì nên anh về sớm. Em vừa về tới nơi à, ngồi xuống kia đi anh có hai chuyện muốn bàn bạc với em.
Lương Trinh theo anh cả ngồi xuống sô pha, anh ấy nói:
- Em vừa ra ngoài gặp Vũ Văn Nghiên phải không?
Lương Trinh gật đầu.
- Cô ấy chắc cũng kể với em chuyện muốn anh và Vũ Văn gia liên hôn, anh muốn hỏi em một chút, em nghĩ sao về chuyện này.
- Vậy còn anh, đây là chuyện của anh, anh nghĩ như thế nào?
Lương Khiêm trầm tư một lúc rồi mới đáp lời:
- Nếu liên hôn với Vũ Văn gia, Lương gia chúng ta chắc chắn nhận được không ít chỗ tốt.
Đời trước anh cả cũng như thế. Người anh ấy yêu nhất đã bỏ anh ấy mà đi, nên với anh ấy cưới ai cũng như nhau mà thôi. Vì thế tại sao không cưới người có thể đem lại nhiều lợi ích cho anh ấy nhất? Cho nên, đời này cũng sẽ giống đời trước, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với cô, nếu cô tác hợp cho hai bọn họ. Chỉ là đời này cô không hề có suy nghĩ muốn tác hợp cho họ thành vợ chồng.
- Em không đồng ý để anh với Văn Nghiên thành vợ chồng.
Lương Khiêm đang chuẩn bị uống trà, nghe em gái nói vậy dừng động tác, nhướn mày hỏi lại:
- Không phải là lúc trước em rất vui nếu anh ở bên Văn Nghiên sao? Tại sao giờ lại thay đổi?
- Em lúc trước là do chưa đủ chín chắn, giờ em nghĩ lại, em nhận ra anh không thích hợp với Văn Nghiên. Văn Nghiên là vì yêu anh nên mới đồng ý gả cho anh. Còn anh lại vì lợi ích mà cưới cô ấy, như vậy là không công bằng cho cô ấy.
Lương Khiêm với vẻ mặt suy tư, im lặng nhìn em gái. Một lúc sau anh mới vừa cười vừa nói:
- Cho nên ý của em là em không hy vọng anh sẽ liên hôn với Vũ Văn gia.
- Đúng vậy.
Lương Khiêm nhấp một ngụm trà, anh trầm tư trong chốc lát rồi mới gật đầu nói:
- Nếu em không muốn anh liên hôn với Vũ Văn gia, thì anh sẽ không liên hôn, đỡ phải khiến em suy nghĩ.
Lương Trinh không ngờ anh cả lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô giật mình hỏi lại với vẻ mặt không quá tin tưởng:
- Anh nói thật?
- Đương nhiên.
Lương Trinh tỏ vẻ cao thâm khó dò, nhìn anh trai nói:
- Hóa ra với anh em có vị trí quan trọng vậy cơ à. Em nói anh không cưới ai, anh đồng ý luôn như vậy, nếu nhỡ sau này anh muốn cưới người mà em không thích, thì có phải anh cũng sẽ không cưới hay không?
- Người mà em không thích anh đương nhiên sẽ không cưới.
Lương Trinh cười cười nhưng không đáp lời, cô tin tưởng anh ấy mới là chuyện lạ. Nếu là thật thì tại sao khi gặp lại người phụ nữ khiến anh yêu chết đi sống lại, anh ấy có thể quân tất thảy, đâu có chỗ nào để ý tới cảm nhận của đứa em gái này?
Lương Trinh thay đổi chủ đề, hỏi anh ấy:
- Anh vừa nói có hai chuyện muốn nói với em, vậy chuyện còn lại là gì?
- Vừa rồi bên Tạ gia gửi thiệp mời, không phải mấy hôm nữa là lễ đại thọ của Tạ lão gia sao? Tạ gia mời cả nhà chúng ta tới tiệc mừng thọ.
Lương Trinh có chút do dự khi nghe chuyện này:
- Lúc này tới Tạ gia có phải không hay lắm không anh? Hay là em không đến?
- Tạ gia cố ý mời cả nhà mình cùng tới, em không thể nói không muốn đi là không đi được.
- Lần trước, chúng ta lui hôn với Tạ gia, vậy mà Tạ gia không ghi hận, còn mời nhà mình tới tiệc mừng thọ. Điều này thể hiện Tạ gia vẫn muốn giữ quan hệ tốt đẹp với nhà mình. Mặc kệ Lương Tạ có thể kết thông gia hay không, nhưng ở Thủ đô nếu có thể không đắc tội Tạ gia thì tốt nhất không nên đắc tội, có thể có mối quan hệ thân thiết thì lại càng tốt, em hiểu ý anh chưa?
Lương Trinh nản lòng thở dài:
- Em hiểu rồi.
Ngày hôm trước của tiệc mừng thọ Tạ lão gia, Bạch Hàn Nguyệt cũng cố ý từ Mỹ trở lại Trung Quốc, chỉ điều này đã thể hiện Lương gia rất coi trọng Tạ gia.
Hơn nữa, Lương gia từ hôn quá thất lễ với Tạ gia nên lần này Lương gia cố ý chuẩn bị một phần đại lễ, và tới Tạ gia từ sớm.
Thời điểm Lương gia tới địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ, nơi đấy còn chưa có quá nhiều người tới, Tạ lão gia tự mình dẫn theo một người nữa tiếp đón Lương gia. Hai nhà nói chuyện thân thiết, dường như chuyện từ hôn không hề ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai gia đình.
Lương Trinh và Lương Bân vai vế trong nhà thấp nên không cần đáp lời gì cả, hai anh em chỉ cần cần giữ im lặng đứng ở bên cạnh nhìn hai nhà khách sáo đáp lời nhau. Lương Bân dịch người đến bên cạnh em gái, ghé tai Lương Trinh hỏi nhỏ:
- Lần trước, anh cả thật sự dẫn em tới nhà họ từ hôn?
- Đúng vậy, anh có cần nhắc lại chuyện đó vào lúc này không?
- Nhưng nhìn cảnh trước mắt không thể nghĩ hai nhà vừa từ hôn nhau xong.
- Không lẽ anh nghĩ Tạ gia và Lương gia nên cả đời không qua lại nữa hay sao?
Lương Bân vẻ mặt kinh ngạc nhìn em gái:
- Không phải mọi chuyện nên như thế sao?
Lương Trinh bất đắc dĩ lắc đầu, anh hai của cô đúng là kẻ ruột để ngoài da là một tên ngốc.
Lương Trinh thấy nếu cứ đứng đây nhìn hai nhà dối trá, khách sao đáp lời nhau thì rất buồn chán nên cô lấy cớ đói bụng, xin phép đi trước để ăn gì đó. Cô dạo quanh khu đồ ăn một vòng, chọn mấy món mình thích, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong góc. Anh ta ngồi nơi tương đối kín, nếu không nhìn kĩ thì khó lòng phát hiện ra được.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của Tạ lão gia, Tạ An Hoài tới tham gia là điều đương nhiên.
Xung quanh, mọi người đi tới đi lùi nhộn nhịp nhưng tựa như mọi người đều đã bỏ quên anh ta. Mà anh ta cũng chỉ nhàn nhạt tiếp đón nếu có người hỏi thăm. Cùng là thành viên của Tạ gia, nhưng đãi ngộ anh ta nhận được kém xa những thành viên khác.
Nhưng có vẻ anh ta cũng không để ý chuyện này lắm, anh ung dung ngồi uống trà, tựa như anh và mọi chuyện đang diễn ra ở đây không hề liên quan gì tới nhau. Anh cũng hề vì bị vắng vẻ mà tức giận, dường như anh tới đây chỉ để uống ly trà. Xung quanh náo nhiệt không ai để tâm tới anh, thì anh cũng chẳng thèm quan tâm họ.
Nhớ tới trước đây, anh vẫn luôn được khen ngợi là thiên tài, không biết bao nhiêu người muốn có được quan hệ thân tình với anh, cũng không biết có bao nhiêu cô gái đến nằm mơ cũng muốn được gả cho anh.
Chỉ là sau một sự cố, tất cả mọi vinh danh, hào nhoáng đều bị quên lãng, nhân tâm thật là bạc bẽo.
Nhưng tất cả mọi người đều sẽ không biết được, người này tưởng như cả đời gắn liền với hai chữ tàn phế, chỉ vài năm sau đã trở thành nhân vật hô mưa gọi gió ở Thủ đô. So với cái danh thiên tài thiếu niên, anh càng trở nên sáng chói rực rỡ hơn.
Co được dãn được, không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh quả nhiên là có khí chất của nhân tài, có dáng vẻ của người làm việc lớn.
Bỏ qua mọi chuyện liên quan, Lương Trinh thật sự rất ngưỡng mộ anh.