Lương Trinh ngã ngồi trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt rưng rưng:
- Tôi nghe nói anh bị thương lúc tuần tra công trình, chân của anh bị vật nặng đè lên, vậy vì sao chỗ này lại có vết sẹo bỏng?
Anh thong thả bỏ ống quần xuống, không nhanh không chậm nói với cô:
- Khi tôi còn nhỏ, do ham chơi pháo nên bị bỏng, lửa bén vào quần.
Lương Trinh cười khổ:
- Là vì thế sao? Bốn năm trước tôi gặp hỏa hoạn mà anh cũng gặp tại nạn vào 4 năm trước. Không chỉ vậy, trên người anh còn có mùi hương đó, trên đời này có sự trùng hợp thế sao?
- Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, Lương tiểu thư, tôi đã nói rồi người cứu cô không phải là tôi. Thêm nữa, cô hãy nghĩ xem, tôi với cô không thân cũng chẳng quen, sao tôi phải liều chết cứu cô? Tôi không vĩ đại như vậy?
Nước mắt Lương Trinh cứ cuồn cuộn mà rơi, cô cười mà chua xót vô cùng:
- Chính xác, anh không có lý do gì để cứu tôi.
Tạ An Hoài nhíu mày, anh có chút bất lực đành phải quay đầu đi để không phải nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô:
- Trên đất rất lạnh, cô muốn nói gì thì cứ đứng lên đã.
Lương Trinh ngơ ngac một hồi rồi mới đứng lên, cô xoa xoa mắt rồi lại hỏi:
- Năm đó, anh thật sự không phải là người đã cứu tôi sao?
- Không phải. – Anh trả lời dứt khoát.
Cô lùi bước về phía sau, ngây người một lúc rồi mới nói:
- Được, tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy Tạ tiên sinh. – Nói xong cô xoay người chạy vụt đi.
Chỉ là khi cô chạy ra tới cửa, cô thấy quản gia đang đứng cạnh một người đàn ông. Người này để râu quai nón, Lương Trinh thấy anh ta thì sợ đến mức ngây người:
- Anh.. – Nhưng vừa mới nói được một từ cô đã chợt nhớ ra lúc này cô với anh ta vẫn là người xa lạ.
Người đó không quá để tâm tới phản ứng của cô, anh ta cười khách khí rồi đi thẳng vào nhà.
Lương Trinh nhìn bóng dáng anh ta đến ngơ ngẩn, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, tại sao anh ta quen biết Tạ An Hoài?
- Lương tiểu thư, tôi tiễn cô ra cổng. – Quản gia đứng bên cạnh lên tiếng.
Lúc này, Lương Trinh mới phục hồi, cô đi cùng bác Thành ra cửa lớn.
- Đúng rồi, người vừa rồi là ai thế bác?
Bác Thành cười nói:
- Cậu ấy là người làm việc cho tiên sinh nhà tôi, có thể coi là cấp dưới của tiên sinh.
Quả nhiên cô đoán không sai, anh ta là người của Tạ An Hoài, điều này càng khiến cô nghi ngờ.
Lương Trinh đi theo bác Thành ra cửa, cô thấy ở cổng lớn có một người đàn ông. Anh ta là trợ lý của anh cả, tên là Lâm Cương. Nhìn thấy cô đi ra, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi:
- Lương tiểu thư, Lương tổng bảo tôi tới đón cô về.
Lương Trinh hiểu đây là anh cả lo lắng cho cô nên mới cố ý phái trợ lý Lâm tới đón cô.
Cô gật đầu, trợ lý Lâm lại hỏi:
- Tiểu thư, cô tự lái xe về hay lên xe để tôi đưa cô về?
Hiện tại cô rất mệt, đầu óc rối bời, căn bản cô không đủ sức để lái xe:
- Tôi ngồi xe của anh để về.
- Vâng, để tôi gọi người tới lái xe của cô về.
Lương Trinh gật đầu, rồi cô mở cửa sau lên xe ngồi chờ.
Trên đường về nhà, cô luôn nghĩ tới người kia. Đời trước, thời điểm cô mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, có một id tên là Lục thúc, người này chính là đại kim chủ của cô. Anh ta nạp cho cô không ít tiền, nhờ có anh ta mà xếp hạng của cô mới từ từ được nâng cao, được nhiều người biết đến hơn. Có thể nói rằng anh ta một tay nâng cao vị trí của cô trong làng phát sóng trực tiếp.
Cô cũng từng gặp mặt vị kim chủ đó, hơn nữa hai người cũng thường chát WeChat nói chuyện phiếm, trò chuyện với nhau như những người bạn thực sự. Giai đoạn cô ly hôn với Tạ Quân Hiến chính là thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời của cô. Lúc đó, thông qua WeChat, Lục thúc vẫn luôn khích lệ, cổ vũ cô. Anh ta đề cử phim ảnh, đồ ăn ngon, ngay cả việc đi làm từ thiện cũng là do anh ta gợi ý cho cô. Mà nhờ có đi làm từ thiện, cô mới chậm rãi thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân thất bại.
Có thể nói, Lục thúc chính là quý nhân hiếm có trong cuộc đời của cô. Người cô vừa gặp lúc nãy chính là Lục thúc, chỉ là cô không ngờ rằng anh ta cũng là người của Tạ An Hoài.
Hiện tại, Lương Trinh có một suy nghĩ vô cùng lớn mật, không chừng người cứu cô bốn năm trước chính là Tạ An Hoài, và cũng vì cứu cô nên anh mới bị thương nặng như vậy. Kim chủ thực sự đứng sau Lục thúc cũng chính là Tạ An Hoài, Lục thúc chắc chỉ là nhân vật được anh lôi ra đánh yểm trợ.
Chính là cô không hiểu Tạ An Hoài làm tất cả những việc này vì lý do gì, vì sao anh không chịu thừa nhận mình đã cứu cô trong đám cháy. Lý do gì khiến anh làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn, rốt cuôc anh suy nghĩ điều gì.
Lương Trinh hiểu anh cả không yên tâm về mình nên anh đợi cô về để nói chuyện. Cô thấy áy náy vô cùng. Sau khi đã ngồi xuống sô pha, cô thở dài kể:
- Rất có thể người cứu em bốn năm trước chính là Tạ An Hoài.
Nghe được câu này, Lương Khiêm lắp bắp kinh hãi, anh nhíu mày hỏi lại:
- Rốt cuộc là sao? Người cứu em không phải Tạ Quân Hiến sao?
Lương Trinh lắc đầu:
- Bốn năm trước, tuy rằng em không nhìn rõ mặt người đó, nhưng em luôn nhớ mùi hương của người đó, Hôm nay, lúc em khiêu vũ với Tạ An Hoài, em đã ngửi thấy mùi hương ấy trên người anh ta. Trong lòng em có nghi vấn nên em đã đi tìm Tạ Quân Hiến, sau một hồi vòng vo em đã xác định được Tạ Quân Hiến lừa em bao năm nay. Mà người đã cứu em rất có khả năng chính là Tạ An Hoài.
- Cho nên em đi tìm Tạ An Hoài là để chứng thực chuyện này hả? Anh ta có thừa nhận hay không?
- Anh ta không chịu thừa nhận.
Lương Khiêm nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói tiếp:
- Không đúng, thời điểm cứu em đã khiến cánh tay của Tạ Quân Hiến bị bỏng nặng mà.
Lương Trinh lạnh lùng cười nói:
- Để có thể gạt được em, Tạ Quân Hiến đối xử với chính mình thật tàn nhẫn.
Lương Khiêm trầm tư chốc lát rồi lại nói:
- Biết vậy đã, giờ em đừng nghĩ nữa, cũng không còn sớm, em đi nghỉ trước đi.
Lương Trinh cũng thấy mệt nên sau khi chúc anh cả ngủ ngon cô cũng đi về phòng của mình. Chỉ là đêm nay cô ngủ không yên giấc. Khi thì cô mơ thấy mình đang ở trong biển lửa, người cứu cô ôm chặt cô trong lòng, cô rất muốn thấy rõ mặt của anh, nhưng dù cố thế nào cô cũng không nhìn ra đó là ai. Khi thì cô mơ thấy Tạ Quân Hiến và vết bỏng dữ tợn ở cánh tay của anh ta, vì vết bỏng đó mà anh ta trở thành ân nhân cứu mạng của cô.
Bởi vì liên tục gặp ác mộng nên cô tỉnh giấc rất sớm, ngủ lại không được nên cô quyết định mặc quần áo đi xuống lầu. Xuống tới lầu, cô đã thấy anh cả quần áo chỉnh tề đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Lương Khiêm kinh ngạc nhìn cô:
- Hôm nay em dậy sớm thế, không ngủ nướng nữa à?
Lương Trinh ngồi đối diện anh, lấy bánh mì trong rổ để ăn. Cô trầm tư chốc lát rồi vội vàng nói với anh:
- Đúng rồi anh, anh có thể giúp em trở thành ngôi sao phát sóng trực tiếp được hay không?
Cô muốn chứng thực suy đoán của mình, muốn tìm ra người kim chủ luôn đứng phía sau là ai. Để làm được điều đó cô nhất định phải dùng đến cách trở thành ngôi sao phát sóng trực tiếp. Nhưng phải đến mấy năm sau cô mới tích cực làm việc để trở thành ngôi sao trong làng phát sóng trực tiếp. Nhưng cô không muốn đợi tới mấy năm sau mới hành động, giờ nhờ anh cả hỗ trợ như vậy có phải cô đã chiếm được tiên cơ không nhỉ?
- Phát sóng trực tiếp? Đó là gì hả em?
- Chính là người làm thông qua các
nền tảng để làm chương trình phát sóng trực tiếp. Ví dụ như hướng dẫn mọi người trang điểm, hay ca hát hoặc quá trình ăn uống..
- Chương trình nghe có vẻ nhàm chán như vậy mà có người xem sao?
Cô thầm nghĩ, mấy năm nữa chương trình phát sóng trực tiếp trở nên nổi tiếng ở khắp nơi, không biết anh cả có thấy hối hận về những lời anh đã nói hôm nay.
- Anh có thể hỗ trợ em được không? – Cô trực tiếp thể hiện công phu nũng nịu với anh cả.
- Vậy nên anh giúp em chia sẻ với người khác về chương trình dạy trang điểm của em nhá. – Cô ôm má, nháy mắt với anh cả:
- Anh là người tốt, anh giúp em đi mà.
- Được rồi, anh sợ em rồi đó, anh sẽ giúp em với tư cách là người đầu tư vốn, ok chưa?
Lương Trinh nở nụ cười rạng rỡ với anh:
- Anh là người tốt nhất.
Qủa nhiên, anh luôn cả là người thương cô nhất, anh sẽ đồng ý mọi điều cô nhờ.
Lương Khiêm là người nói được làm được nên sau khi trở lại công ty anh đã cho người xây dựng kế hoạch, mở phòng làm việc, lập đoàn đội hỗ trợ Lương Trinh. Nhưng việc mở phòng quay trực tuyến cũng không phải chuyện ngày một ngày hai mà xong, cho nên phải hai tháng sau cô mới chính thức mở buổi phát sóng đầu tiên. Cô tự lấy tên "Mễ Đóa" cho chương trình phát sóng trực tiếp của mình.
Đã chuẩn bị xong mọi thứ nên cô bắt đầu phát sóng dạy hóa trang luôn, nhưng dụng cụ ở thời điểm này chưa được tân tiến như mấy năm sau, cho nên hiệu quả trang điểm không được tốt như mong đợi. Thêm nữa, ở thời điểm hiện tại, phát sóng trực tiếp chưa được nhiều người biết đến nên lượng người xem rất ít, và người tặng quà gần như là không có.
Tất nhiên, Lương Trinh không để ý chuyện này, điều cô để tâm nhất hiện giờ là dãy số id quen thuộc bao giờ mới xuất hiện. Đã hai tuần trôi qua mà Lương Trinh vẫn chưa thấy dãy số ID quen thuộc. Cô nhớ rõ ràng đời trước chỉ sau vài ngày cô mở chương trình phát sóng, ID đó đã xuất hiện.
Không lẽ vì cô tìm đến Tạ An Hoài nên anh nâng cao cảnh giác. Chuyện này ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình phát triển của sự việc nên anh cũng không định cho người thay mình làm kim chủ của cô nữa.
Đời này, nếu ID đó không xuất hiện thì có phải bao công sức của cô đã đổ sông sổ bể rồi phải không?
Giữa lúc Lương Trinh đang nản lòng thoái chí nhất, muốn bỏ dở kế hoạch cho chương trình phát sóng trực tiếp thì cô thấy dòng chữ này hiện trên màn hình.
Lục thúc tặng bạn một du thuyền.
Lục thúc tặng bạn một con thuyền hỏa tiễn.
Lục thúc tặng bạn 16 chiếc siêu xe.
Những dòng chữ mang nội dung tương tự như vậy liên tục hiển thị trên màn hình khiến Lương Trinh trợn tròn mắt mà nhìn.
Vậy là cô có thể hẹn gặp Lục thúc, sau bao ngày tháng chờ đợi trong đau khổ giờ được nhìn thấy dòng ID quen thuộc, nó khiến cô thấy vô cùng phấn khích. Nhưng cô biết rõ hiện giờ Tạ An Hoài đang ngồi trước màn hình để nhìn cô nên cô không được phép biểu hiện quá rõ tâm trạng của mình. Do vậy, cô chỉ định thông qua nền tảng nhắn gửi lời cảm ơn vì đã tặng quà cho mình.
Sau khi kết thúc buổi phát sóng, cô nhắn tin cho anh luôn "Cảm ơn bạn đã tặng quà cho tôi."
Trong chốc lát anh trả lời luôn "Không cần khách sáo."
Suy nghĩ một chút cô lại nhắn tiếp "Tôi xem ảnh của bạn với tên tài khoản, tôi đoán chắc bạn là nam. Tôi không ngờ bạn cũng thích xem mấy chương trình phát sóng kiểu này."
Qua vài phút sau anh mới lại nhắn "Cô trang điểm khá tốt."
Cứ như thế, chỉ cần cô mở phát sóng thì anh sẽ xuất hiện, mà anh xuất hiện thì chắc chắn sẽ có màn vung tay tặng quà vô cùng hào phóng. Còn Lương Trinh, sau mỗi buổi phát sóng cô cũng chủ động tìm anh để nói chuyện. Cô hiểu loại chuyện như thế này không được gấp, phải làm theo trình tự nếu không khi Tạ An Hoài nghi ngờ thì mọi chuyện sẽ bị phản tác dụng.
Một tháng sau, Lương Trinh đưa ra lý do đơn giản đề nghị được gặp mặt. "Anh tặng cho tôi nhiều đồ như thế, nên tôi muốn mời ăn bữa cơm. Lần trước, anh nói anh ở Thủ đô, tôi cũng ở đó nên sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."
Một hồi lâu bên kia mới trả lời "Không cần đâu."
"Tôi chỉ đơn thuần muốn cảm ơn anh mà thôi. Thêm nữa chúng ta nói chuyện với nhau lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng coi nhau là bạn bè được rồi. Anh từ chối như vậy khiến tôi rất buồn."
Bên kia dường như có phần do dự, mãi sau mới trả lời "Được. Thời gian, địa điểm cô quyết định nhé."
Lương Trinh quyết định hẹn gặp anh vào cuối tuần, địa điểm là quán hải sản nổi danh của Thủ đô. Tới ngày hẹn, Lương Trinh có chút kích động nên cô tới điểm hẹn rất sớm, cô chọn vị trí đẹp rồi ngồi đợi người kia xuất hiện.
Khoảng 20 phút sau, có một ông chú vóc dáng nhỏ bé đi đến trước bàn cô ngồi cười hỏi:
- Cô là tiểu thư Lương Trinh?
Lương Trinh: "..."
Cũng phải người râu quai nón – Lục thúc của đời trước, nhưng điều này cũng có thể hiểu được. Hôm đó lúc cô từ nhà Tạ An Hoài đi về, cô đã gặp Lục thúc nên Tạ Hoài An không thể cho ông ta thay mình tới gặp cô được.
Nhờ có thêm điều này cô càng có thể khẳng định rằng, kim chủ thực sự chính là Tạ An Hoài.
Lương Trinh phục hồi tinh thần cười đạp lại:
- Ngài chính là Lục thúc, mời ngài ngồi.
Ông chú mắt nhỏ ngồi ở vị trí đối diện cô, ông ta chỉ lên tai của mình nói với cô:
- Thính lực của tôi không tốt không tốt lắm, nên phải dùng máy trợ thính, mong Lương tiểu thư thông cảm.
Lương Trinh cười lạnh trong lòng, kiếp trước vị Lục thúc đó cũng nói rằng thính lực không tốt nên phải dùng máy trợ thính. Lúc đó, cô không hoài nghi lý do ông ta đưa ra, mà đời này cô tin chắc không thể có sự trùng hợp như vậy. Rõ ràng là hai vị "Lục thúc" khác nhau, có sao có thể cùng có thính lực không tốt, cùng phải mang máy trợ thính.
Lương Trinh tỏ vẻ tò mò với máy trợ thính của ông ta:
- Tôi lần đầu tiên thấy máy trợ thính, không biết Lục thúc có cho phép tôi xem một chút được không?
Vị "Lục thúc" có chút bối rối:
- Cái này.. Thực xin lỗi Lương tiểu thư..
Lương Trinh đứng dậy, đi qua bàn về phía ông ta:
- Tôi chỉ tò mò một chút thôi mà, Lục thúc đừng nhỏ mọn thế chứ..
- Cái này.. cái này, Lương tiểu thư sao cô lại như thế này..
Lương Trinh không đợi ông ta phản ứng lại cô đã tự mình lấy các máy trợ thính khỏi tai ông ta. Cô nhìn đồ mình vừa lấy được, đúng như cô đoán đây không phải máy trợ thính.
Cô đoán đây chính là máy nghe lén, và Tạ An Hoài đang ở chỗ nào đó theo dõi toàn bộ cuộc gặp gỡ này. Anh thông qua đây để biết cô đang nói gì với nhân vật thế thân của mình.
- Tạ An Hoài, tôi biết là anh đang nghe. – Lương Trinh gằn từng tiếng trước máy trợ thính.