Nhà của Lương Trinh nằm ở Bắc uyển – phố mặt sau của Nam phủ hoa viên. Nơi đây là khu phố người giàu ở Thủ đô, cả dãy đều là những tòa nhà theo phong cách kiến trúc phương Tây. Nhà của Lương Trinh là một biệt thư ba tầng, tầng 1 gồm phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng cho giúp việc và phòng cho khách, tầng hai là nơi cư trú của ba anh em, tầng ba là của cha mẹ cô.
Hai anh em vừa đi vừa trêu đùa, ra khỏi phòng cũng vừa vặn lúc anh cả chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy cô và anh hai cười đùa vui vẻ, anh cả sửng sốt mất mấy giây, ngay sau đó kinh ngạc thốt lên:
- Hôm nay là ngày tốt gì sao? Hai tên bại hoại của gia đình lại có thể chung sống hòa bình với nhau?
Nghe thấy âm thanh, Lương Trinh liền ngẩng đầu nhìn về phía đó, thấy anh cả đứng đối diện cửa ra vào.
Từ nhỏ tới lớn, trừ cha mẹ ra, anh cả là người hiểu cô và yêu thương cô nhất. Thậm chí, có lúc anh ấy còn chiều cô hơn cả cha mẹ. Từ bé, bất kể cô phạm lỗi lầm gì đều có anh cả thay cô gánh vác tránh nhiệm, cũng vì có anh che chở, thành ra trở nên vô pháp vô thiên.
Mười năm trước, anh cả mới 28 tuổi, còn chưa có tóc bạn, trên mặt cũng chưa có nếp nhăn. Cô nhớ tới đời trước, vì mình bị tổn thương bởi người kia mà khiến anh phải cả ngày bôn ba, vất vả, một thời gian dài anh không có giấc ngủ ngon. Đoạn thời gian đó anh cả già đi mấy tuổi, bây giờ nghĩ lại cô thấy lòng mình chua xót vô cùng.
Hôm nay, anh cả – Lương Khiêm mới tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Lương – công ty Lương Thành, nhậm chức "Đại vương bồn cầu." Trên thực tế sản phẩm của công ty Lương Thành cũng không phải chỉ có bồn cầu, nó còn là công ty nổi tiếng trong nước chuyên kinh doanh nội thất cao cấp dùng trong nhà tắm. Chẳng qua Lương gia trước đây khởi nghiệp từ buôn bán bồn cầu, cho nên khi bên ngoài nhắc tới Lương gia đều không thể bỏ qua hai chữ "Bồn cầu."
28 tuổi lại có địa vị trong xã hội, anh cả đã trở thành người đàn ông thành thục, ổn trọng. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xanh đậm, áo quần gọn gàng thêm khí chất cao sang, anh chính là mang hình tượng của Tổng tài bá đạo.
Nhiều năm sau, anh cả cũng như cô, đều gặp bất hạnh trong hôn nhân. Hơn nữa anh vì lấy lại công bằng cho cô mà phải chạy vạy khắp nơi, lúc ấy anh chưa tới 40 tuổi mà đầu đã có tóc bạc, khí chất trên người bị thời cuộc bào mòn, không ai nghĩ rằng anh một thời đã từng là Lương thiếu gia nổi danh đất Thủ đô.
Nhớ lại những ngày tháng đó, Lương Trinh thấy đau xót trong lòng, nén đau thương, cô chạy lại ôm tay anh cả. Đã hơn 30 tuổi làm động tác này khiến cô có chút xấu hổ, nhưng từ nhỏ làm nũng với anh trai là thói quen của cô, nên cũng khá thuận buồm xuôi gió.
- Hôm nay thế nào mà anh cả đẹp trai hơn thường ngày nha, ừm thật giống với hình tượng Vương tử bước ra từ truyện tranh.
Lương Khiêm đưa tay gõ trán cô:
- Sáng sớm đã nịnh nọt anh rồi, nói xem có phải lại muốn xin mua gì không?
Lương Trinh ra vẻ hờn dỗi, bĩu môi:
- Em chỉ nói lời thật lòng thôi mà, sao anh lại nghĩ về em như thế chứ?
Vẻ mặt Lương khiêm vừa tỏ vẻ bất đắc dĩ lại vừa sủng nịnh cười nói:
- Sai, sai, sai là anh lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng mà anh rất thích mấy lời của em, chờ anh về rồi anh cho thêm tiền tiêu vặt.
Lương Trinh lập tức nở nụ cười nịnh bợ:
- Anh cả là người tốt nhất với em.
Vừa dứt lời, Lương Bân cất lời chua lòm, sặc mùi ghen tị:
- Anh hai không đối tốt với em sao?
Lương Trinh: "..."
Đây là anh hai đang làm nũng với cô?
Thật là khiến người ta đau đầu, không ngờ có ngày Lương nhị thiếu gia lại biết làm nũng với em gái. Lương Trinh thật sự thấy rất kinh ngạc, Lương Bân trước nay với cô luôn là trêu chọc khiến cô phát cáu, vậy mà hôm anh ấy biết làm nũng.
Anh hai thật đáng yêu, cô liền kéo tay anh:
- Anh hai đối với em cũng khá tốt.
Nhìn phản ứng của em gái, Lương Bân cảm giác mình đang ở trong hoàn cảnh được yêu thương mà thấy sợ hãi, anh kinh ngạc lên tiếng:
- Lương Tiểu Trinh, hôm nay em uống lộn thuốc à?
Lời này thật khiến người nghe khó chịu, Lương Trinh muốn dỗi anh hai, nhưng chưa kịp phản bác lời nào, Lương Khiêm đã quát lớn:
- Em đang cái nói cái gì đấy? Thế nào là uống lộn thuốc? Chẳng lẽ em muốn bị Tiểu Trinh mắng mỗi ngày thì mới thấy đó là bình thường?
Lương Bân không có gan cùng anh trai tranh luận, hậm hực sờ mũi, không dám hé răng.
Ba anh em cùng nhau xuống lầu, cha Lương đang ngồi đọc báo trên sô pha, lúc nhìn thấy mấy đứa con của mình nắm tay, dắt díu nhau đi xuống, ông còn tưởng mình nhìn nhầm. Ông tháo kinh xuống, cẩn thận nhìn lại rồi mới từ từ cất tiếng:
- Lương Tiểu Trinh với Lương Tiểu Bân vậy mà "thiết lập quan hệ ngoại giao." Thật là hiếm lạ, quá hiếm lạ.
Cha Lương béo tốt, có bụng bia tròn vo, nhưng chỉ vài năm sau, do bị bệnh ung thư dạ dày hành hạ khiến ông gầy trơ xương.
Nhớ tới lúc ông còn nằm trên giường bệnh mà vẫn phải lo lắng cho mình, trong lòng Lương Trinh thấy hụt hẫng vô cùng. Cô là con gái bảo bối của ông, khi cô ly hôn ông vẫn luôn dằn vặt không biết phải làm sao mới tốt cho con.
Cô chạy tới bên cha, nhào vào ngực ông, cha Lương cười ha hả, nói đùa:
- Lớn thế này rồi, sắp lấy chồng tới nơi rồi, sao lại làm nũng như như con nít thế?
Lương Trinh cố nén những giọt nước mắt trực trào nơi khóe mắt, nghẹn giọng:
- Con dù lớn thế nào thì vẫn luôn là con gái bé bỏng của cha.
Cha Lương mừng rỡ cười to, trong lòng hưởng thụ cảm giác được con gái làm nũng. Nhưng khi nhìn thấy hốc mắt của con gái hồng hồng, ngay lập tức ông lo lắng hỏi:
- Con sao thế? Đang tốt đẹp sao lại khóc?
Hai anh trai ngồi phía đối diện cũng vội vàng nhìn em gái, Lương Bân chen lời:
- Hôm nay, con thấy Lương Tiểu Trinh là lạ sao ấy, không giống với em ấy thường ngày.
- Thế nào là là lạ? – Một giọng nữ sắc bén vang lên.
Lương Bân tức khắc ngồi nghiêm chỉnh, không dám ý kiến nữa.
Trên cầu thang, một người phụ nữ ung dung, cao quý đang chậm rãi bước xuống lầu. Bà mặc chiếc váy liền áo thân màu tím nhạt, trên vai khoác một chiếc khăn màu trắng, mặt không biểu cảm, nhưng mọi cử chỉ, giơ tay, nhấc chân đều toát lên khí phách của bậc nữ Vương.
Lương Trinh ngẩng đầu nhìn lên, người đang bước xuống là mẹ của cô – nữ sĩ Bạch Hàn Nguyệt. Hóa ra, 10 năm trước mẹ còn trẻ như vậy, lúc này bà vẫn là Đại sứ làm việc tại Hoa Kỳ, là đại biểu của quốc gia. Đặc biệt, Hoa Kỳ còn còn là một cường quốc nên sau bao năm làm việc trên người bà càng tỏa ra khí chất cao sang, không kiêu ngạo, không siểm nịnh để không hổ danh là người đại diện cho quốc gia. Lúc này trên gương mặt của bà không thể tìm thấy dấu vết của tuổi già, sức yếu.
Trước tới nay, hầu như đều là cha nghiêm mẹ hiền, nhưng nhà cô thì không như vậy. Mẹ của cô là Đại sứ nên rất khi ở nhà, cha thì tính tình có chút cộc lốc, không thích hợp trở thành người kế thừa gia nghiêp. Vì lẽ đó, khi ông nội qua đời, sản nghiệp gia đình được trao trực tới tay anh cả, còn cha ở công ty chỉ
nhận chức vụ nhàn nhã, đơn giản. Thực chất ở nhà cô, là nữ phụ trách đối ngoại, nam phục trách đối nội nên ba anh em cô chủ yếu đều do một tay ba chăm sóc, nuôi lớn. Vì thế nếu so với mẹ, ba gần gũi và thân thiện hơn rất nhiều.
Bản thân cô cũng thế luôn thấy thân cận, gần gũi với cha hơn, còn với mẹ đa phần là kính trọng. Dù vậy nhưng cô vẫn luôn biết rõ, mẹ luôn nghiêm khắc nhưng chung quy bà vẫn rất yêu thương mình.
Cho nên khi bà thấy đôi mắt hồng hồng của con gái, tuy rằng khiển trách nàng hành vi bất nhã, mới sáng sớm đã khóc lóc là không tốt nhưng một mặt bà lại lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt.
Cùng lúc, thím Lý đi vào mời mọi người ra ăn sáng. Lương Trinh cũng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, theo chân cha mẹ và anh hai vào phòng ăn.
Ngồi vào bàn ăn mọi người vẫn thay phiên nhau hỏi han, muốn biết cô gặp vấn đề gì. Lương Trinh không nói nhiều, chỉ kể qua loa buổi tối gặp ác mộng nên thấy sợ hãi.
Cứ như vậy, chủ đề này liền trôi qua, còn Lương Trinh lại thêm một lần cảm tạ ông Trời đã chiếu cố mình. Không thể tin được, cô lại có cơ hội ăn cơm với gia đình của mình, được làm nũng với cha, còn thể chăm sóc cho mẹ, làm lại rất nhiều mà cô luôn hối tiếc đã bỏ lỡ ở kiếp trước.
Đang chìm trong suy tư bỗng nhiên cô nghe thấy mẹ hỏi:
- Tây Bắc đã ổn định, nên chắc là Quân Hiến cũng sắp trở về rồi nhỉ?
Trái tim Lương Trinh run lên, cô cảm nhận được một ớn lạnh từ trong xương cốt. Anh cả buông bát đũa, nghiêm chỉnh đáp lời mẹ:
- Chỉ vài ngày nữa là cậu ấy quay lại đây mẹ ạ.
Bạch Hàn Nghuyệt thoáng nhìn về phía con gái, trong ánh mắt tràn đấy sự trầm tư, bà nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ nghiêm trọng:
- Quân Hiến trở lại vậy cũng nên tổ chức hôn sự cho hai con thôi.
Bà dứt lời mà không ai lên tiếng. Rõ ràng bà đang nhắc tới chuyện vui nhưng dường như cả nà không ai thấy háo hức với tin tốt này.
Bà cảm nhận được bầu không khí có chút trì trệ, lại lo lắng con gái vì thế sẽ suy nghĩ nhiều, liền tiếp lời:
- Quân Hiến là chàng trai tốt, cậu ấy sinh ra và lớn lên ở Tạ gia – đại gia tộc, mà không hề dựa dẫm gia tộc, chấp nhận vào quân đội rèn luyện, phấn đấu. Mẹ nghe nói lần này cậu ấy lập công lớn ở Tây Bắc, khi quay lại chắc sẽ được thăng lên quân hàm Thiếu tá.
Lương Khiêm lại cung kính đáp lời mẹ:
- Chắc đến 8, 9 phần mười rồi mẹ ạ.
Bạch Hàn Nguyệt gần đầu:
- Tiểu Trinh đi theo cậu ấy cũng không tồi.
Có nhiều chuyện Lương Trinh muốn vãn hồi, đặc biệt là chặt đứt nghiệt duyên giữa cô và Quân Hiến. Cho nên chuyện kết hôn giữa hai người, cô tuyệt đối không cho nó cơ hội để diễn ra.
- Con.. con không muốn kết hôn với Quân Hiến.
Lương Trinh vừa dứt lời, mọi người đều quay qua nhìn nàng. Lương Khiêm mang cảm xúc coi nàng như đứa trẻ, đag giận dỗi vì không được như ý, mỉm cười hỏi nàng:
- Sao thế? Hai đứa đang cãi nhau à?
Bạch Hàn Nguyệt nghe xong lập tức cau mày dạy bảo nàng:
- Dù có giận dỗi cũng không thể vô lối, tùy hứng như vậy được. Hôn nhân là chuyện đại sự, đâu thể coi là một trò đùa.
Mặc dù từ trước tới nay cha Lương luôn nghe theo mọi sự sắp xếp của vợ nhưng lúc này ông lại sốt sắng bảo vệ con gái, vội vàng chặn lời:
- Em đừng có vội vàng mắng con như thế, nghe con giải thích đã nào.
Nghe lời chồng, Bạch Hàn Nguyệt không tức giận, nét mặt hòa hoãn trở lại hướng con gái dò hỏi:
- Giờ suy nghĩ của con là gì, lúc trước quan hệ của hai đứa vẫn luôn tốt đẹp mà. Tại sao giờ lại phản đối kết hôn?
Lương Trinh hiểu, chuyện này cô cần phải nói rõ ràng với cả nhà còn không mọi người chắc chắn không cho phép cô quậy phá. Hít mới hơi thật sâu, nhìn mọi người từ từ nói:
- Anh hai nói con có thay đổi, anh ấy nói không sai. Con thật sự có thay đổi. Tối qua con gặp ác mộng, nó chân thật đến đáng sợ. Trong mộng con thấy mình không hề được hạnh phúc khi ở cùng Tạ Quân Hiến, đến cuối cùng con cũng không được chết già.
- Đang buổi sáng con nói linh tinh gì đấy? Sao lại không được chết già? Đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. - Lúc này, Bạch Hàn Nguyệt đã thật sự tức giận, bà nghiêm mặt, lạnh lùng chất vấn con gái.
- Không. – Lương Trinh nhìn thẳng vào mắt mẹ, vẻ mặt kiên định:
- Con tin tưởng giấc mộng kia là cảnh báo cho con sớm tỉnh ngộ. Dù thế nào con cũng không kết hôn với Tạ Quân Hiến.
Bình thường cô luôn vẻ ngoài biếng nhác, thật hiếm khi có vẻ kiên quyết thế này. Mọi người đều có phần giật mình trước phản ứng của cô, không ai nói gì nữa.
- Mặc kệ giấc mộng của Tiểu Trinh có phải thật hay không, nếu em ấy không muốn lấy Quân Hiến, thì cũng không nên cưỡng ép con bé. Thật sự, con không thấy cậu ta có điểm nào tốt cả.
Lương Bân còn chưa dứt lời đã bị mẹ liếc nhìn, anh vội vàng ngoan ngoãn im miệng, không dám ho he từ nào nữa.
- Lương Trinh, con có đảm bảo là mình đã suy nghĩ cặn kẽ trước sau, và đây không phải là lời xúc động nhất thời.
- Con khẳng định. – Lương Trinh khẳng khái đáp lời mẹ.
- Được, nếu con đã quyết định, vậy chờ Quân Hiến trở về, hai đứa hãy nói chuyện rõ ràng. Sau đó, con và anh trai hãy tới Tạ gia từ hôn. Con phải nhớ rõ, Tạ gia là đại tộc, danh tiếng lừng lẫy khắp đất Thủ đô. Lần này, con từ hôn chính là mắc tội với họ, sau này tuyệt đối không có hội vãn hồi, con hiểu chưa?
Mẹ cô luôn làm việc có trình tự, ngay cả chuyện của con gái cũng xử lý nhanh gọn dứt khoát.
Lương Trinh gật đầu:
- Con hiểu ạ.
Thực tế, trước đây người luôn miệng đòi gả cho Quân Hiến là cô, giờ đòi từ hôn cũng chính là cô. Với người thân trong nhà, mọi người luôn tôn trọng mọi quyết định của Lương Trinh, dù cô thay đổi thất thường cũng không ai trách mắng. Họ đều luôn hậu thuẫn cho cô, bao dung cô quấy phá, tùy hứng khiến từ nhỏ cô không biết sợ ai, lo lắng điều gì, gây không ít họa cho gia đình.
Nhớ tới những chuyện này, lòng cô lại ngập tràn áy náy. Nhưng dù đời này có thế nào, dù phải trả giá lớn cô cũng nhất quyết không bao giờ đồng ý kết hôn với Tạ Quân Hiến.