Lương Trinh đợi hồi lâu mà không thấy Tạ An Hoài đáp lại, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt anh có chút đờ đẫn, ánh mắt xa xăm, cô không hiểu anh đang nghĩ gì.
- Anh không muốn vậy sao?
Anh phục hồi tinh thần cười nói với cô:
- Không phải vậy, chỉ là anh thấy chúng ta như vậy có đẩy nhanh tiến độ quá không, mình còn chưa kết hôn mà em.
Cô nhớ tới lần cô đẩy anh ngã nhào ra giường. Giờ cô lại còn bảo muốn sinh con cho anh, có khi nào anh cho rằng cô quá đói khát hay không?
Nếu anh thật sự hiểu lầm cô như vậy thì thể diện của cô còn đâu. Cô nghĩ mình vẫn nên giải thích với anh nên cô buông anh ra, giữ nét cười trên mặt nói với anh:
- Anh nói đúng, quả thật có chút sớm quá.
Nói xong cô xoay người đi về phía hồ, anh đứng im một lát rồi lại đi theo cô. Hai người cứ một trước một sau đi với nhau, cô cảm nhận được không khí có phần thiếu tự nhiên nên muốn tìm chủ đề để bắt chuyện với anh. Nhưng cô vừa quay đầu thì đã phát hiện ra điểm dị thường, vẻ mặt anh có vẻ tự nhiên không hiểu sao hai tai anh lại đỏ bừng, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Cô tò mò hỏi anh:
- Tạ tiên sinh, sao tai anh lại đỏ thế? – Cô vừa nói vừa đưa tay lên chủ đích là sờ tai anh, vừa đụng vào vành tai anh liền sợ hết hồn:
- Tai anh nóng quá.
Tạ An Hoài: "..."
Anh dùng ngón trỏ gãi gãi trán, nhấp nháy môi một lúc rồi mới nói thành câu:
- Anh.. anh cảm thấy mình không ổn lắm.
Nói xong những lời này tai anh lại càng đỏ hơn.
Anh nắm tay đưa lên trước miệng rồi hắng giọng một tiếng đồng thời anh cũng quay đầu không dám nhìn cô.
Thấy anh xấu hổ cô còn cố ý tỏ vẻ bình tĩnh sáp lại gần anh hơn. Người đàn ông này đã hơn 30 tuổi, mấy năm sau anh còn trở thành nhân vật có bản lĩnh "hô mưa gọi gió", vậy mà giờ cô bắt gặp khoảnh khắc anh xấu hổ đến đỏ bừng tai, rồi nói xin lỗi.
Cô càng nghĩ càng thấy kích động, không biết tại sao khi thấy anh thẹn thùng nhưng lại cố tỏ ra nghiêm túc, chững chạc thì cô chỉ muốn tiếp tục trêu đùa anh.
Cô cố nén cười, tỏ vẻ mình không hiểu gì hỏi lại anh:
- Anh xấu hổ à?
Anh vẫn cúi đầu mãi sau mới chịu đáp lại cô:
- Trước đây anh chưa từng bàn chuyện sinh con đẻ cái với bất kì ai. Bình thường anh cũng rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, anh không có kinh nghiệm trong vấn đề này.
Tốt, anh là người đàn ông thành thật. Chẳng ai ngờ rằng Tạ An Hoài luôn bị mọi người coi là kẻ độc ác, lòng dạ thâm sâu lại có thời điểm đỏ mặt thừa nhận rằng mình không có kinh nghiệm chung đụng với con gái.
Cô cảm giác mình sắp chảy máu mũi tới nơi mất rồi, cô phải làm sao đây, trêu chọc tiểu ca ca này quả thực rất thú. Cô liếc nhìn ra xung quanh thấy không ca chỗ hai người đang đứng là đình nhỏ hóng gió. Trong lòng cô đang nảy tâm tư xấu nên cô nói với anh:
- Mình vào lương đình ngồi một chút đi anh.
Thấy cô chuyển chủ đề anh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh đưa mắt nhìn lương đình, đồng thời khôi phục cảm xúc của mình rồi nói với cô:
- Nhưng chỗ đó gần hồ sẽ lạnh đó em.
- Không sao, em muốn anh ra đó ngồi với em.
Hai người cùng nhau đi về lương đình, anh chọn một vị trí ngồi xuống mà cô vẫn cứ đứng im không làm gì. Anh ngẩng đầu nhìn cô:
- Em sao thế? – Anh chỉ vị trí đối diện mình rồi bảo:
- Em ngồi xuống đó đi.
Cô nghiêm túc lắc đầu từ chối:
- Em không muốn ngồi ở đó. Ở đấy không có tấm chắn gió, em sợ lạnh.
Anh cười dịu dàng hỏi lại:
- Vậy em muốn ngồi ở đâu?
Anh đã hỏi vậy thì cô cũng không cần làm bộ nữa. Cô đi tới bên người anh rồi ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, tới lúc này cô mới tươi cười nói với anh:
- Em muốn ngồi ở đây, chỗ này rất ấm áp.
Thân thể Tạ An Hoài cứng đờ, một lúc sau anh mới hoàn hồn. Sau khi phục hồi tinh thần anh lại có phần luống cuống, không biết nên đặt tay mình ở đâu. Do dự một lúc anh mới đưa tay kéo vạt áo choàng của mình ra, rồi bọc lấy cô trong lồng ngực.
Anh cúi đầu nhìn cô hỏi nhỏ:
- Thế này có phải sẽ càng ấm hơn?
Giọng của anh rất ôn nhu, rất dễ nghe, giờ tim cô cũng mềm nhũn ra rồi.
Hơn nữa được anh ôm trong lòng thật sự rất ấm, quanh quẩn bên chóp mũi của cô đều là mùi hương của anh. Lương Trinh thấy mình có chút hít thở không thông. Ban đầu mục đích của cô là trêu chọc anh, ai ngờ anh nhanh chóng phản công lật ngược tình thế. Mặc dù anh thừa nhận bản thân không có nhiều kinh nghiệm ở chung với phái nữ nhưng không có nghĩa là anh không biết gì.
Cô tự lượng sức mình thấy không trêu được anh nên quyết định lấy lui làm tiến. Cô không ôm cổ anh nữa mà xòe tay trước mặt anh rồi cố tỏ ra đáng thương:
- Tay em cũng rất lạnh, anh có thể giúp em ủ ấm được không?
Anh vội vàng cầm lấy tay cô, đưa lên trước miệng mình rồi hà hơi xoa tay. Anh lặp đi lặp lại động tác đó nhiều lần. Cô nhìn anh chăm chú nghiêm túc sưởi ấm tay của mình mà thấy cảm động muốn khóc, giờ cô thật sự không nỡ lòng trêu anh nữa.
- Hình như không có tác dụng gì. – Cô nói với anh.
Anh dừng động tác lại đem tay cô dán lên má mình.
- Đúng là không có tác dụng, tay em vẫn cứ lạnh mãi.
Cô nháy mắt với anh:
- Em biết được một biện pháp rất tốt chỉ là không biết anh có chịu hay không.
- Biện pháp gì hả em?
Anh cười sâu xa nhìn cô. Bắt gặp ánh mắt của anh cô có phần chột dạ, cô cảm giác dường như anh đã nhìn thấu tâm kế nho nhỏ của mình nên cô không dám đối mắt với anh, cúi đầu nói nhỏ:
- Đó là em để tay vào bên
trong quần áo của anh.
Nói xong cô ngẩng đầu nhướn mi hỏi tiếp:
- Thế nào anh? Không được hả/.
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, cô cảm nhận được nụ cười của anh đang dần lọ ra thâm ý nào ddops.
- Vì em, không có gì là không thể, em cứ làm theo ý mình đi.
Cô đã dự đoán anh từ chối nhưng giờ anh đồng ý thì cô còn chờ gì nữa.
Cô cởi 2 nút áo comple bằng nhung của anh, thật ra cũng chỉ cởi hai nút trước ngực. Sau đó cô lại cởi nút áo sơ mi, cô ngẩng đầu mang theo ý hỏi lại lần nữa nhìn anh, anh gật đầu. Cô liền nhanh đóng đặt hai bàn tay lạnh như băng của mình lên ngực anh.
Cô cảm giác cơ thịt ngực anh co cứng lại, hình như anh còn vừa hít sâu một hơi khí lạnh, không biết có phải vì tay cô quá lạnh nên anh mới như vậy.
- Anh có lạnh không? – Cô ân cần hỏi thăm anh.
Dù đang bị cô "ngược đãi" anh vẫn giữ nụ cười bao dung trên môi đáp lời cô:
- Anh vẫn ổn.
Da thịt anh mềm mại, trơn nhẵn, cơ thịt co dãn đàn hồi khiến cô không kìm lòng không đặng đã theo thói quen nhéo anh một phát. Cô lại thấy anh tiếp tục hít sâu một hơi, anh đè tay cô "đe dọa":
- Em không nên lộn xộn.
Giọng anh có phần dồn dập, âm điệu đã thay đổi rõ ràng.
Lương Trinh có nén cười trong lòng, cố tỏ ra ngoan ngoãn, im lặng dựa đầu vào ngực anh. Chốc lát cô đưa tay ra vị trí mới rồi giải thích với anh:
- Em đổi sang chỗ khác ấm hơn.
Anh cũng không nói gì chỉ cố kéo vạt để bao trọn cô trong lòng.
Cô cũng không ngờ vị trí mới này có chút đặc biệt. Khi cô đặt tay xuống, cô nhanh chóng cảm nhận được trong lòng bàn tay mình có cái gì đó hơi cộm lên. Sau đó cô lại không nén được liền đưa ngón cái với ngón trỏ túm lấy cái núm trồi lên đó rồi nhéo một phát.
Tức khắc cô nghe được tiếng rên của anh, có lẽ anh không nhịn được nữa nên anh kéo tay cô ngoài, cài nút áo lại như cũ rồi nói với cô:
- Em đừng làm rộn.
Anh thật là hẹp hòi, cô mới nhéo được có một lần thôi à.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ho khan một tiếng:
- Xin lỗi anh, em bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thể nhẹ, tay em cảm nhận được chỗ bị lồi lên nên không nhịn được mà muốn nhéo một phát.
Anh không biết nên trả lời cô thế nào cho ổn nên đành tỏ vẻ bình tĩnh, gập đầu với cô:
- Ừ.
- Vậy anh cho em đặt tay vào ngực anh một lần nữa nhé, em hứa lần này em sẽ không làm gì cả.
Anh kinh ngạc nhìn cô, thật không ngờ cô còn có thể nói ra mấy lời này..
- Anh thấy nhột lắm.
Ánh mắt của cô lóe sáng hỏi lại anh?
- Nhột lắm hả anh? Ngoài cảm giác nhột anh còn thấy gì nữa không?
Anh híp mắt nhìn cô, lại nở nụ cười sâu sa:
- Anh còn cần có cảm giác gì nữa sao?
Cô gãi đầu cứng cỏi đáp:
- Sao em biết được.
- Lương Trinh. – Anh đột nhiên dùng giọng trịnh trọng gọi tên cô.
Nghe anh gọi cô cũng vừa sợ hết hồn vừa khẩn trương.
- Sao anh?
Anh nửa cười nửa không hỏi lại:
- Em lại vừa trêu chọc anh?
Tâm tư bị vạch trần cô đành xí xóa:
- Hóa ra anh cũng không quá ngốc.
Sắc mặt của anh vẫn nghiêm túc như cũ, anh nói tiếp:
- Em tự tính xem em đã trêu anh mấy lần rồi?
Cô xòe tay đếm đếm:
- Mới hai lần thôi mà.
- Em đã hai lần trêu chọc anh mà anh thì lại luôn tuân theo quy củ đối đáp với em, anh thấy mình bị thua thiệt.
Cô không hiểu anh có ý gì khi nói câu này nên cô đành hỏi dò:
- Vậy sao anh không trêu lại em?
Cô vừa mới sờ ngực anh, mà cô tin chắc rằng anh sẽ không dám sờ lại cô như cô đã làm với anh.
Tựa hồ anh suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, sau đó anh mới gật đầu với với cô:
- Thế cũng được.
Thật là, mợ nó không ngờ chuyện cỏn con thế này mà anh cũng phải suy tính cẩn thận như vậy.
Cô thầm than trong lòng. Trong chuyện tình cảm anh quá gà nên không thể trêu chọc được cô. Đột nhiên anh nắm lấy cằm cô, cô còn chưa kịp hiểu anh muốn làm gì đã thấy anh cúi đầu dán môi mình lên môi cô.
Cô cảm giác như mình vừa lạc vào trong giấc mộng bởi cô chưa từng nghĩ anh sẽ chủ động hôn mình. Anh quá khép kín mình nếu không phải cô mặt dầy mày dạn, 5 lần 7 lượt tới tìm anh chắc chắc hai người sẽ không thể thành đôi, không thể cùng nhau ở chung một chỗ. Vậy mà giờ anh lại chủ động hôn cô, chưa bao giờ cô nghĩ tới anh sẽ làm được chuyện thế này.
Hơn nữa, anh còn đang.. đưa đầu lưỡi.