Nhấn nút lên tầng phòng làm việc, Kiều Chính Hạo dựa người vào vách thang máy, kiêu ngạo ra lệnh cho Mạc Nhược Vũ: "Cho tôi mượn thẻ với xe"
Mạc Nhược Vũ im lặng, mắt chăm chú dõi theo màn hình LED đang nhảy số tầng.
Qua một lúc Mạc Nhược Vũ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của Kiều Chính Hạo, anh bất mãn lên giọng: "Tôi nói cô có nghe không?"
"Liên quan gì đến tôi?" Mạc Nhược Vũ thờ ơ đáp.
"Cô ăn gan hùm rồi hả?"
Không vội đáp trả, Mạc Nhược Vũ liếc mắt nhìn Kiều Chính Hạo, cô cười lạnh thách thức: “Anh quản được tôi sao?"
Cửa "ting" một cái, Mạc Nhược Vũ thong thả bước ra ngoài, dáng vẻ tự tin không hề khuất phục, để lại Kiều Chính Hạo không nói nên lời.
Không có thẻ, không có xe, Kiều Chính Hạo chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xe Mạc Nhược Vũ về nhà. Suốt nhiều ngày ngoài đến công ty ra, Kiều Chính Hạo cũng không ra ngoài chơi như lúc trước.
Buổi chiều Mạc Nhược Vũ có hẹn với khách hàng, Kiều Chính Hạo lại muốn về nhà trước. Dù muốn hay không muốn, Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ cũng là vợ chồng, cô không thể không cho anh mượn xe khi anh mở lời lịch sự.
Mạc Nhược Vũ đến nhà hàng hẹn trước gặp khách hàng, cô một tay cầm giỏ một tay cầm laptop ngồi vào ghế phụ. Đến nơi, cô nhắc nhở Kiều Chính Hạo: "Hai tiếng nữa anh quay trở lại đây"
Kiều Chính Hạo gật đầu qua loa: “Khoan đã, đưa tôi điện thoại của cô, không thì liên lạc bằng cái gì?"
Mạc Nhược Vũ không nghĩ ngợi đưa điện thoại của mình, cô quay đi vào trong gặp khách hàng.
Kiều Chính Hạo đạt được mục đích, nhanh chóng nhấn chân ga chạy đi đến trung tâm thương mại, đưa Angela đi mua sắm, sau đó ghé nhà hàng đã hẹn với bạn bè của Angela. Dù bắt gặp ống kính của paparazzi cũng chẳng tránh đi, ngược lại còn nhìn thẳng vào ống kính như một hành động khiêu khích.
Kết thúc công việc, Mạc Nhược Vũ đứng đợi bên ngoài một lúc lâu, nhìn đồng hồ trôi qua suốt mấy tiếng, gọi nhờ điện thoại thì điện thoại cô đưa Kiều Chính Hạo đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Trời sập tối, Mạc Nhược Vũ không chờ được nữa, định bắt taxi về nhưng lục trong túi trong hề có ví tiền.
Thời tiết giữa mùa đông vào ban đêm lạnh rét, Mạc Nhược Vũ cơ thể nhiều ngày không khỏe lại phải hứng gió lớn.
Tình cờ Kiều Dương đến ăn tối cùng giáo sư, bắt gặp Mạc Nhược Vũ một mình chờ đợi trước của nhà hàng, anh không nghĩ ngợi liền tiến đến ngay chỗ cô.
Kiều Dương cởi áo khoác lên người Mạc Nhược Vũ, vừa tức giận vừa lo lắng hỏi han: “Anh mình để cậu ở đây phải không?"
Mạc Nhược Vũ mệt mỏi không muốn trả lời, mặt mũi tái đi trông thấy.
"Mình đưa cậu về" Kiều Dương ôm vai Mạc Nhược Vũ đi về hướng bãi đậu xe.
Tiếng thắn xe chói tai, trên mặt đường để lại những vệt trắng do ma sát, Kiều Chính Hạo đánh vòng điêu luyện, dừng lại ngay Mạc Nhược Vũ và Kiều Dương. Kiều Chính Hạo xuống xe, đến đẩy Kiều Dương ra, vứt trả áo cho anh, mở cửa xe đẩy Mạc Nhược Vũ vào.
Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, Kiều Dương tức giận cằn nhằn: “Anh thôi gây chuyện có được không?"
"Chuyện vợ chồng anh, không cần chú lo" Kiều Chính Hạo nói rồi vòng qua tay lái lên xe.
Xe chạy một đoạn, Kiều Chính Hạo vứt trả điện thoại và ví cho Mạc Nhược Vũ, cao ngạo nói: “Cô với Kiều Dương định chơi trò chị dâu em chồng à? Đừng quên cô bây giờ vẫn đang là