Khoảng thời gian gần đây Hải Lâm bận rộn ở công ty nhưng vẫn đều đặn gọi điện hỏi han, xong việc liền chạy sang nhà Mạc Nhược Vũ nói chuyện một hai tiếng mới chịu về. Mạc Nhược Vũ đối với chuyện này đã bắt đầu quen dần, cũng trở nên cởi mở hơn trước tình cảm của Hải Lâm.
Chiều thứ bảy tan làm Kiều Chính Hạo ghé qua đón Mạc Nhược Vũ, sẵn tiện lấy luôn áo vest, quần áo khác đều để lại.
Đến khách sạn của Kiều gia, cũng là nơi tổ chức hôn lễ của Kiều Kiến Bang, Mạc Nhược Vũ theo Kiều Chính Hạo lên tầng cao nhất, vào phòng riêng của anh ở đây. Căn phòng được tách riêng phòng khách riêng và phòng ngủ riêng, được thiết kế theo phong cách châu Âu.
Đồ đạc đều đã được chuẩn bị sẵn trong phòng, Mạc Nhược Vũ tắm xong mặc áo choàng, để nhân viên trang điểm làm tóc. Sau một tiếng cũng hoàn thành, ngay khi nhân viên rời đi, cô quay đầu tìm kiếm Kiều Chính Hạo.
Anh mặc vest đen, nếu hôm nay Kiều Kiến Bang không phải nhân vật chính thì Kiều Chính Hạo chắc chắn đã mặc vest trắng. Anh đứng trước gương sửa lại mái tóc đã vuốt keo, vừa lịch lãm lại vừa quyến rũ.
Ánh mắt Kiều Chính Hạo chợt chuyển sang Mạc Nhược Vũ đang say sưa ngắm anh, cô bối rối đảo mắt tránh né. Kiều Chính Hạo đến gần giường cầm chiếc váy dài màu xám lên bước đến chỗ Mạc Nhược Vũ ở bàn trang điểm.
Ngón tay thon dài lướt ngang eo Mạc Nhược Vũ, sợi dây buột liền rời ra, Kiều Chính Hạo kéo áo choàng ra khỏi người cô chỉ còn lại đồ lót trên người, anh giúp cô mặc váy, kéo dây khóa ở dọc sống lưng.
Trầm tĩnh ngắm nhìn cô gái trước mặt, khóe môi Kiều Chính Hạo khẽ cong nhẹ, lâu lắm rồi mới nhìn thấy Mạc Nhược Vũ ăn diện như thế này.
Kiều Chính Hạo lấy trong túi quần ra một sợi cà vạt màu đỏ đô đưa cho Mạc Nhược Vũ, cô không cần hỏi tự động cầm lấy. Kiều Chính Hạo hơi cúi người xuống, khoảng cách hai gương mặt thu ngắn lại gần trong gang tấc, Mạc Nhược Vũ hít sâu giúp anh thắt cà vạt, đây là lần thứ hai trong gần hai năm qua mới thấy anh nghiêm chỉnh như vậy.
Lần đầu là hôn lễ của anh và cô, và lần này là hôn lễ của anh họ anh.
Xong xuôi, Kiều Chính Hạo lấy kẹp cài trong túi quần còn lại kẹp vào cà vạt, Mạc Nhược Vũ bất giác mỉm cười, hóa ra anh làm gì cũng có ý đồ.
Bảy giờ tối lễ bắt đầu, không gian ngập trong màu tím lãng mạn, khách mời không quá nhiều, chủ yếu là người thân thiết. Mạc Nhược Vũ chăm chú nhìn cô dâu chú rể trên khán đài, từng cử chỉ Kiều Kiến Bang dành cho cô dâu mới đều dịu dàng nâng niu từng chút một.
Khác hẳn với Mạc Nhược Vũ lúc trước, vì là cháu dâu được cưới đầu tiên nên cô đã phải chịu rất nhiều áp lực trước sự dòm ngó và đánh giá của nhiều người, may mà cô đã đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Kiều Dương ghé sát tai Mạc Nhược Vũ thì thầm: “Đừng khóc"
Mạc Nhược Vũ bật cười, nước mắt của cô dành cho hôn nhân đã cạn từ lâu.
Đang cười, Kiều Dương bị Kiều Chính Hạo lườm như muốn giết người, anh vội vàng ngậm miệng ngồi yên. Ngày trước chính Kiều Dương là người làm mai Mạc Nhược Vũ cho Kiều Chính Hạo, kết quả bị Kiều Chính Hạo ghen ngược lại.
"Chị dâu cả có thai rồi" Kiều Dương nói rồi bỗng quay sang Kiều Lục Nghị lạnh lùng từ đầu đến cuối: “Anh, khi nào tới anh?"
"Bận" Kiều Lục Nghị một