Lễ mừng thọ của Kiều lão gia diễn ra tại khách sạn xa hoa lớn nhất thuộc quyền sở hữu của Kiều gia, Kiều Chính Hạo chẳng thèm quan tâm ai mới là nhân vật chính, thản nhiên mặc vest trắng nổi bật giữa những người mặc đồ tối màu tránh chiếm điểm sáng của Kiều lão gia.
Trong hội trường tiệc, cùng ngồi trên bàn dành riêng cho con cháu Kiều gia được đặt trên bậc tròn cách sàn bên dưới tầm hai mét, Mạc Nhược Vũ thi thoảng trộm nhìn chị bạn dâu Hạ Du, sau đó lại tự hỏi cảm giác được làm mẹ là như thế nào, liệu cô và Kiều Chính Hạo có con, anh cũng sẽ giống anh họ Kiều Kiến Bang, nâng niu vợ từng chút dù bụng vẫn chưa có thay đổi nhiều.
Trong bốn anh em nhà họ Kiều, chỉ có anh cả Kiều Kiến Bang và Kiều Chính Hạo là kết hôn, nhưng so sánh thực tế lại khiến Mạc Nhược Vũ có chút ghen tị, nhất là mỗi khi nhìn thấy anh chồng chăm sóc vợ từng ly từng tí, biệt danh “Công chúa nhỏ” đáng lẽ phải dành cho Hạ Du mới đúng.
Kiều Chính Hạo liếc thấy Mạc Nhược Vũ nhìn bụng Hạ Du rồi lại trầm mặc không nói, anh biết cô đang nghĩ gì, cũng biết cô muốn gì. Anh yên lặng quan sát cách Kiều Kiến Bang chăm sóc vợ bầu học hỏi kinh nghiệm, nhỡ ngày nào đó Mạc Nhược Vũ nói muốn có con thì anh cũng kịp thích ứng.
Lúc nhìn thấy nữ diễn viên mới nổi Ngọc Ân, bạn thân tin đồn cũng là người cùng vướng tin đồn tình ái với Kiều Kiến Bang rầm rộ trên mặt báo cả tháng nay ở khoảng cách gần khi cô ta đến mời rượu Kiều Kiến Bang, Kiều Chính Hạo buột miệng khen: “Đẹp thật”
Kiều Dương hắng giọng ho ra dấu, Kiều Chính Hạo cảm giác sống lưng lạnh ngắt, cứng nhắc xoay mới phát hiện Mạc Nhược Vũ đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh, anh vội cười trừ, vừa chạm vào tay cô định giải thích thì lập tức bị cô hất ra.
Kiều Dương bật cười thích thú, thêm lời châm chọc: “Anh, suốt ngày chơi trò mạo hiểm thế?”
“Im đi, hai mươi lăm tuổi đầu không có mảnh tình vắt vai thì có gì ở đó lên mặt” Kiều Chính Hạo bình thản đáp trả.
Kiều Dương: “...”
Kết thúc bữa tiệc trở về nhà, Kiều Chính Hạo lẽo đẽo theo phía sau Mạc Nhược Vũ, chỉ vì lỡ khen cô gái khác lại bị ăn bơ từ cô, anh khổ sở nài nỉ: “Công chúa nhỏ, em giận anh hai tiếng mười bảy phút rồi”
Mạc Nhược Vũ mở tủ quần áo lấy đồ đi thay, đến cửa phòng tắm mới quay lại đáp: “Đi tìm phim cô ấy đóng xem đi”
Nói xong Mạc Nhược Vũ đóng sầm cửa khóa chốt, Kiều Chính Hạo đứng ngây người bên ngoài cùng gương mặt vô tội.
Thay đồ tẩy trang xong Mạc Nhược Vũ ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc Kiều Chính Hạo đi lấy nước uống về phòng, vô tình bắt gặp cô chuẩn bị vào phòng mẹ, anh vội vàng chạy ào đến vác cô lên mang về phòng, chậm một bước thì suýt chút nữa tối nay phải ngủ một mình.
Đặt Mạc Nhược Vũ xuống giường, Kiều Chính Hạo bày ra dáng vẻ đáng thương hối hận năn nỉ: “Anh sai rồi, từ giờ anh không khen ai đẹp ngoài em nữa”
“Ý của anh cho dù thấy người đẹp cũng chỉ để trong lòng thôi đúng không?” Lời nói Mạc Nhược Vũ nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Kiều Chính Hạo căng thẳng