Sau khi Yêu Chủ hủy đi thập tự chân quyết, trong trí nhớ không còn lưu lại chút gì, có thể thấy ý cảnh của Không Minh Đại Đế mạnh thế nào.
Người có thể nhớ được thập tự chân quyết, chính là ứng viên thừa kế của hắn.
Năm người thừa kế, chỉ có một người sống sót.
Nhiếp Ly thu liễm tâm tình, lòng thầm nghĩ, sau này mặc kệ gặp người nào, cũng sẽ không để lộ việc mình biết thập tự chân quyết, dù là Diệp Tử Vân, Tiếu Ngưng Nhi cũng không được, nếu không có thể đưa tới đại họa.
Nhiếp Ly bây giờ còn chưa đủ thực lực, hắn cũng không biết, bốn người thừa kế còn lại đến cùng là tồn tại như thế nào.
Mỗi lần nhẩm đọc thập tự chân quyết, Nhiếp Ly đều cảm thấy linh hồn lực tăng trưởng rất nhanh, bên trong linmh hồn hải, như đang phát sinh việc thần bí nào đó.
Nó giống như một hạt giống, theo linh hồn Nhiếp Ly lớn mạnh mà lớn mạnh theo.
Nhiếp Ly cảm nhận được, vật một mực ẩn sâu trong Linh Hồn hải, thời điểm Nhiếp Ly hoàn toàn lĩnh ngộ thập tự chân quyết, sẽ phát sinh một việc rất lớn.
Vật này, rốt cuộc là cái gì?
Đám người Đỗ Trạch, Lục Phiêu đợi rất lâu, Nhiếp Ly mới quay lại.
“Phát hiện cái gì trên Cổ Bia vậy?” Đỗ Trạch nhìn Nhiếp Ly hỏi, bởi hắn thấy Nhiếp Ly đứng yên thật lâu trước bia đá.
“Có chút phát hiện, bất quá còn không quá rõ ràng, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm quang thạch thì hơn!” Nhiếp Ly nói.
“Ah.” Mặc dù Đỗ Trạch nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Một đoàn người tiếp tục hướng rừng sâu đi tới.
“Vệ Nam, ngươi phát động yêu linh điều tra phụ cận một chút đi, xem có địa phương nào giống chỗ Cổ Bia kia không, nhưng phải chú ý an toàn, không được mạo hiểm.” Nhiếp Ly nhìn Vệ Nam nói. Vệ Nam dung hợp chính là Thần Hành Yêu linh, Phong Linh Thú, sau khi dung hợp hình thể sẽ biến nhỏ, không dễ bị chú ý, đồng thời có thể di chuyển rất nhanh, yêu thú bình thường không thể đuổi kịp.
“Tốt, ta hiểu rồi.” Vệ Nam gật đầu, nhanh chóng dung hợp yêu linh, tứ chi trở nên cường tráng, di chuyển nhanh như gió.
Cả đám tìm kiếm xung quanh, giữ vững cự ly ngàn mét, tỏa ra bốn phía, bất quá không phát hiện được gì.
Thời gian chôi qua, bọn hắn đã tới chân núi, trên sườn núi hiện lên từng quang điểm.
“Ta đi kiểm tra một chút.” Nhiếp Ly nói, nhanh chóng dung nhập yêu linh Ảnh Yêu, hướng sườn núi bay tới, thân ảnh hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Giống như hắn suy đoán, đây là một khu vực dân cư, bất quá có chút đặc biệt là, bên trên những gốc cây cao lớn xây dựng rất nhiều bình đài rộng lớn, từng con Lôi Điểu yêu thú đang đứng yên trên đó.
Trên đầu Lôi Điểu, có một vật hình hộp phát ra ánh sáng trong đêm.
Những quang điểm bay lên bầu trời khi nãy chính là do chúng tạo ra.
Xem ra nơi này là một khu dân cư cực lớn, ít nhất cư chú mấy vạn dân, mà từ đây nhìn lại, ở sâu bên trong còn có rất nhiều quang điểm sặc sỡ. Xem ra đây cũng không phải là điểm tụ cư duy nhất.
Có mấy người trông như thủ vệ, cầm trường mâu sắc bén, đứng trên chạc cây canh gác. Ở địa phương không xa, bên trên sườn núi, một đám người đang đào móc lòng núi, giống như đang khai thác khoáng thạch.
“Dám lười biếng, thực là chán sống mà!” Một người thủ vệ nói ngôn ngữ thời Ô Lan Đế Quốc, huy động roi da, hướng những người đào khoáng quất xuống.
Có mấy người không chịu nổi đau đớn, ngã trên mặt đất, những thủ vệ khác không hề có chút tình cảm nào, tiếp tục quất roi, thẳng đến khi người đó không còn hơi thở mới lạnh giọng quát một tiếng: “Đem hắn đi chôn cho ta!”
Khoáng thạch bọn hắn đang đào, chính là Xích Huyết thạch!
Tác dụng của Xích Huyết thạch rất lớn, tuy mấy trăm cân quạng thô mới tinh luyện được một khối tinh hoa, nhưng cũng đã rất khả quan, không nghĩ tới ở đây lại có mỏ quáng Xích Huyết thạch!
Thời điểm Nhiếp Ly muốn tiếp tục điều tra, hắn đột nhiên cảm nhận được sát cơ, lập tức lấy ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, cảnh giác nhìn bụi cỏ bên cạnh.
Bụi cỏ lay động, một thân ảnh chậm rãi đi ra.
“Ngươi là ai?” Một thiếu nữ dị tộc tay cầm trường kiếm đi ra từ trong bụi cỏ, cảnh giác nhìn Nhiếp Ly, tràn đầy địch ý.
Nhiếp Ly hơi đánh giá đối phương, tướng mạo của nàng có chút khác nhân loại bình thường, sau lương mọc ra đôi cánh màu bạc, đây không phải là cánh sinh ra sau khi dung hợp yêu linh, mà là bẩm sinh đã vậy. Nàng một thân giáp bạc, trong đôi mắt xanh biếc phát ra ánh sáng âm u nhàn nhạt.
Nhiếp Ly lập tức nghĩ tới, đây là Ngân Dực nhất tộc thời Đế Quốc Ô Lan!
Truyền thuyết đệ nhất gia chủ Ngân Dực thế gia đã lấy cánh của Ngân Dực Lôi Điểu cắm lên người mình, hơn nữa sinh ra truyền thừa huyết thống, một mực truyền xuống. Trong Ngân Dực thế gia, huyết thống cao quý nhất mới được gọi là Ngân Dực.
Đối phương ít nhất là một cường giả Hoàng Kim ngũ tinh!
“Điện hạ tôn kính, người khỏe, chúng ta là người qua đường, trong lúc vô ý đi vào nơi này, có chút mạo phạm, mong được tha thứ.” Nhiếp Ly lập tức đứng thẳng, có chút cúi đầu, dùng ngôn ngữ Ô Lan tiêu chuẩn đáp lại.
Nghe Nhiếp Ly nói tiếng Ô Lan, trong mắt thiếu nữ hiện lên sự nghi hoặc, hỏi: “Ngươi là ai, từ đâu đến?”
Nhiếp Ly đoán, những người Ngân Dực tộc này hẳn là rời vào đây từ thời đại hắc ám, bởi Ô Lan quốc sớm đã bị bao phủ
trong thú triều khi đó.
“Ta là hậu nhân Ngân Huy thế gia, trong niên đại hắc ám đã không ngừng chạy trốn, cuối cùng may mắn thoát nạn. Trong lúc vô tình ta đã lạc vào đây.” Nhiếp Ly rất nhanh nghĩ ra được lý do.
“Ngân Huy thế gia?” Thiếu nữ Ngân Dực thế gia có chút giật mình, thần sắc lập tức trở nên kích động, năm đó khi Ô lan đế quốc cường thịnh, Ngân Huy thế gia chính là một trong những đồng minh của Ngân Dực thế gia, quan hệ song phương rất mật thiết, quan hệ thông gia rất nhiều, có thể nói là thân gia thân thiết.
Thiếu nữ Ngân Dực tộc trầm mặc một lát, nói: “Sau khi tổ tiên chúng ta tới đây, đã rất lâu không có liên lạc với thế giới bên ngoài rồi, chúng ta không có cách nào trở lại sinh sống trên đại lục, chỉ có thể vĩnh viễn sống trong thế giới hắc ám này. Hoan nghênh ngươi đã tới, ta lập tức sẽ báo cáo với phụ vương ta, ngươi đi theo ta!”
Nhiếp Ly nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được!”
Nhiếp Ly theo sau nàng, một đường đi tới.
“Ta là Hồng Nguyệt, ngươi tên gì?” Thiếu nữ nhìn Nhiếp Ly hỏi.
“Ta là Lôi Trác.” Nhiếp Ly đáp.
Thiếu nữ khẽ gật đầu, nàng đối với thân phận của Nhiếp Ly vẫn một mực nghi ngờ, nhưng hiện tại cơ bản đã xác định, Ngân Huy thế gia là họ lôi. Bên trong thời đại hắc ám, Ngân Huy thế gia huy hoàng sớm đã không còn, chỉ còn lại một vài chi nhánh chạy thoát, trải qua thời gian lâu như vậy, có thể nhớ được người Ngân Huy thế gia họ lôi đã không còn nhiều nữa.
“Hồng Nguyệt điện hạ, ngươi là người Ngân Dực thế gia sao?” Bộ dạng Nhiếp Ly cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy.” Hồng Nguyệt gật đầu.
“Ngân Dực thế gia không phải đều họ Tư Không sao?”
“Đúng, ta là Tư Không Hồng Nguyệt.” Hồng Nguyệt gật đầu, nàng đối với Nhiếp Ly đã ít đi vài phần hoài nghi, xem ra Nhiếp Ly đã biết các nàng là người Ngân Dực thế gia rồi.
Tư Không Hồng Nguyệt một thân giáp bạc, toàn thân lộ ra vẻ lão luyện, đôi chân thon dài tràn đầy tính co giãn. Nhiếp Ly cảm giác được, đối phương tuy là nữ, nhưng lực lượng cơ thể tuyệt đối rất cường đại.
“Ngươi rất may mắn, đây là lãnh địa Ngân Dực thế gia ta, bên trong sơn mạch liên miên này, có mười ba gia tộc, đều là người chạy thoát khỏi thời đại hắc ám, trong đó có năm cái là địch nhân của Ngân Dực thế gia ta, nếu chúng biết ngươi là người Ngân Huy thế gia, ngươi hẳn phải chết.” Tư Không Hồng Nguyệt vừa đi vừa nói.
“Nguyên lai là vậy.” Nhiếp Ly gật đầu, không nghĩ tới có nhiều người sống sót qua niên đại hắc ám như vậy, chẳng qua dù hắn đi vào lãnh địa tộc khác, thì cũng không thiếu lí do thoái thác.
Sau một lát, một cung điện to lớn thu hút chú ý của Nhiếp Ly.
Tòa cung điện được xây từ mấy chục cây đại thụ, tường rào cao hơn mười mét, đứng sừng sững, là cho người ta cảm thấy sự áp bách trầm trọng.
Nhiếp Ly đi đằng sau Tư Không Hồng Nguyệt tiến vào cung điện, xuyên qua mấy hành lang gấp khúc, cuối cùng tiến vào một đại sảnh rộng lớn.
Ba ba ba. . .
Từng thanh âm roi quất thanh thúy vang lên.
Sau khi tiến vào đại điện, thứ Nhiếp Ly thấy đầu tiên, là hai cột đá cực lớn, trên một cột đá trong đó, chói một thanh niên cường tráng, hắn cởi trần, trên người đầy vết roi, làn da đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.
Người thanh niên này cũng cón một đôi cánh dài, bất quá lại có màu Hắc Kim, cùng những người Ngân Dực tộc khác có chỗ bất đồng.
Có hai thủ vệ đang không ngừng vung roi da quất hắn, tuy sắc mặt hắn đã biến dạng vì đau, nhưng hắn vẫn không rên một tiếng, trong mắt tràn đầy sự khuất phục.
“Hồng Nguyệt điện hạ, hắn là?” Nhiếp Ly nhìn Tư Không Hồng Nguyệt hỏi.
“Hừ, chỉ là một tạp chủng ti tiện!” Tư Không Hồng Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Mẹ hắn là người Ngân Dực thế gia, nhưng lại lén lút cùng người hắc long thế gia địch nhân của chúng ta quan hệ, sinh ra hắn. Sau khi bị chúng ta phát hiện, trong quá trình bị truy đuổi đã tự sát, chỉ còn lại hắn, buồn cười là thứ đê tiện kia trước khi chết đã cầu xin chúng ta buông tha hắn, đúng là ngu ngốc, chúng ta phải hảo hảo tra tấn hắn tới chết!”
Thanh âm Tư Không Hồng Nguyệt lạnh như băng, trong mắt nàng, thứ ô nhục gia tộc này, buộc phải chết.