Yêu Thần Ký

Chương 174: Tránh không kịp


trước sau

Tiếu Ngưng Nhi ngạo nghễ nhìn Thẩm Phi nắm dưới đất rên rỉ.

Thẩm Phi yếu đuối như vậy thì làm sao có tư cách trở thành phu quân của nàng? Trong đầu Tiêu Ngưng Nhi hiện lên một thân ảnh, nàng nội tâm cao ngạo, tuyệt đối không khuất phục an bài của gia tộc, cũng sẽ không tùy tiện phụ thuộc người khác, chỉ có người kia mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện dựa vào.

Thẩm Phi bị lôi điện đánh cho hoa mắt chóng mặt, hắn lắc lắc đầu muốn đứng lên nhưng lập tức một đạo lôi điện còn khủng bố hơn tiếp tục oanh vào.

Rầm rầm rầm!

Thẩm Phi tiếp tục văng ra, lực lượng Xích Viêm Hắc Hổ không thể so sánh với Phong Lôi thiên tước thần cấp. Một kích này của Tiếu Ngưng Nhi tích luỹ tất cả oán khí lúc trước, nàng ra tay không chút lưu tình.

Thẩm Phi chưa kịp lấy lại tinh thần đã liên tiếp trúng chiêu, thương tích đầy mình.

“Tiêu Ngưng Nhi, ngươi ra tay với ta, Thần Thánh thế gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua !” Lúc đầu Thẩm Phi còn mạnh miệng, nhưng sau khi ăn liên tiếp vài lần công kích, linh lực tiêu tán hết, rút cuộc không thể chịu đựng thêm thống khổ .

“Tha mạng!”

“Đừng giết ta!” Thẩm Phi gào thét, thân là đích hệ Thần Thánh thế gia, hắn chưa từng chịu ngược đãi đau khổ như vậy.

“Ngưng Nhi chất nữ nhanh dừng tay, nếu không Thẩm Phi công tử nhất định phải chết.” Tiêu Dực vội vàng lên tiếng.

Tiếu Ngưng Nhi nghe giọng Tiêu Dực càng thêm tức giận, lồng ngực không ngừng phập phồng, cuối cùng cũng chậm rãi bình ổn. Quả thật, giết Thẩm Phi đối với nàng và Dực Long thế gia đều không được lợi ích gì. Giờ Thẩm Phi thụ trọng thương, nếu đuổi về Thần Thánh thế gia nhất định không để yên.

Sắc mặt Tiêu Ngưng Nhi trắng bệch, vừa rồi nàng nhất thời khó chịu phát tiết, giờ nghĩ tới hậu quả, nàng cũng không khỏi thấp thỏm lo âu.

Đúng rồi, Nhiếp Ly. Nhiếp Ly nhất định sẽ có biện pháp! Chỉ có Nhiếp Ly mới không để Thần Thánh thế gia vào mắt!

Thẩm Phi lắc lắc đầu, ý thức lúc này mới dần thanh tỉnh lại, nhưng toàn thân mang đầy thương tích, vô cùng thống khổ. Nhanh chóng thu lại Xích Viêm Hắc Hổ yêu linh vào linh hồn hải, hắn vẫn không nhúc nhích, nằm giả chết, lúc này hắn không dám xuất khẩu ngông cuồng nữa, Tiêu Ngưng Nhi ra tay không lưu tình chút nào, hắn lo lắng nữ nhân này điên lên, trực tiếp đem hắn giết chết, Thần Thánh thế gia có lấy lại công đạo cho hắn thì mạng cũng mất rồi. Hắn vẫn không thể tin thực lục Tiêu Ngưng Nhi lại mạnh mẽ như vậy !

“Người đâu, tới đem Thẩm Phi công tử trở về đi!” Tiêu Vân Phong trầm giọng nói.

“Đợi đã, Thẩm Phi công tử thụ thương nặng như vậy, chúng ta không trị liệu một chút đã đưa trở về, chỉ sợ không ổn. Thời điểm Thần Thánh thế gia trách cứ xuống...” Tiêu Dực vội vàng nói.

Tiêu Vân Phong không thèm để ý, trực tiếp hạ lệnh cho thị vệ: “Đem hắn về thần thánh thế gia!”

“Vâng!” Vài thị vệ xúm lại khiêng Thẩm Phi như khiêng lợn ra ngoài.

“Phụ thân, nữ nhi gây hoạ rồi phải không?” Tiêu Ngưng Nhi thu hồi Phong Lôi thiên tước yêu linh, bất an.

“Ngưng Nhi chất nữ, ngươi mang đến tai ương ngập đầu cho Dực Long thế gia rồi a!” Tiêu Dực bóp cổ tay thở dài.

Tiêu Vân Phong lắc đầu : “Ngưng Nhi ngươi trở về tiếp tục tu luyện đi, trời sụp xuống đã có mấy lão gia hoả chúng ta chống đỡ. Thần Thánh thế gia hiện tại đang bị Phong Tuyết thế gia chèn ép, tạm thời không có khả năng ra tay đối phó chúng ta!”

“Vâng.” Tiêu Ngưng Nhi gật đầu. Nàng quyết định nếu Thần Thánh thế gia thật sự muốn chèn ép Dực Long thế gia, nàng sẽ đi tìm Nhiếp Ly, Nhiếp Ly nhất định có thể ứng phó!

Tiêu Vân Phong ra quyết định làm đám trưởng lão có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Thần Thánh thế gia đừng truy cứu chuyện này.

Thần Thánh thế gia.

Thẩm Hồng biết Thẩm Phi bị đánh một trận được khiêng trở về nhất thời nổi giận, trong đại sảnh tràn ngập khí tức cuồng bạo của hắn làm bọn thị vệ bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi.

“Đã bảo ngươi yên tĩnh, ngươi không nghe, còn đi Dực Long thế gia, bị đánh chết cũng đáng!” Thẩm Hồng tức giận mắng.

Thẩm Phi mặt đầy đau khổ : “Phụ thân, vị hôn thê của ta chạy đi thông đồng nam nhân khác, ngươi bảo ta nhẫn thế nào? Phong Tuyết thế gia chèn ép chúng ta cũng thôi đi, một Dực Long thế gia nho nhỏ cũng không để chúng ta vào mắt! Thần Thánh thế gia chúng ta khi nào chịu uất ức như vậy? Phụ thân đại nhân, ngài xem ta bị xú nữ nhân Tiếu Ngưng Nhi kia đánh thảm hại như vậy, ngài cần phải giúp ta lấy lại công đạo a!”

“Lấy lại công đạo? Cả nữ nhân cũng đánh không lại, đúng là phế vật! Hiện tại Phong Tuyết thế gia đang nhìn chằm chằm, chúng ta không thể đối phó Dực Long thế gia, việc nho nhỏ cũng không nhịn được thì sao làm đại sự. Chờ chúng ta giải quyết Phong Tuyết thế gia, còn sợ Tiêu Ngưng Nhi không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?” Thẩm Hồng trừng mắt nhìn Thẩm Phi, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép : “Dực Long thế gia sớm muộn gì chúng ta cũng tính sổ, nhưng không phải bây giờ!”

“Ta...” Thẩm Phi ủ rũ, hắn tức chính là Tiếu Ngưng Nhi cùng Nhiếp Ly dây dưa nhưng chỉ có thể buồn bực đáp: “Ta biết!” Hắn ôm một lòng oán hận, đánh không lại Tiếu Ngưng Nhi thì cũng thôi, về còn bị quát mắng a.

Thẩm Hồng hai tròng mắt lóe một luồng hàn mang, hắn không ngờ ngay cả Tiếu Ngưng Nhi đi theo Nhiếp Ly cũng đã tu luyện tới tình trạng mạnh như vậy rồi, xem ra Nhiếp Ly nhất định phải trừ, hắn chính là mối hoạ tâm phúc của Thần Thánh a!

Biệt viện Diệp Tử Vân.

Lần này Nhiếp Ly trở về, Diệp Tử Vân cũng không dám đem hắn đuổi đi nữa rồi. Diệp Tử Vân phát hiện, Nhiếp Ly lưu lại phủ thành chủ làm phụ thân nàng cười rất nhiều.

Tiêu Ngưng Nhi vội vàng đi đến.

“Ngưng Nhi, là ngươi à.” Nhìn Tiêu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân lại nghĩ đến sự tình đêm qua, má lập tức nóng lên. Tuy có chút áy náy nhưng giờ đây nàng đã minh bạch, cảm tình không phải có thể đẩy đến đẩy đi.

“Ân.” Tiêu Ngưng Nhi gật đầu lên tiếng. Người Nhiếp Ly thích là Diệp Tử Vân, Tiêu Ngưng Nhi đã tiếp nhận hiện thực này, trong lòng chỉ có chút tiếc nuối, nàng không oán hận. Diệp Tử Vân không sai, sai là chính mình không sớm gặp được Nhiếp Ly.

“Ngưng Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Nhiếp Ly nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi, mỉm cười hỏi.

“Nhiếp Ly. Thẩm Phi đến gây sự bị ta đánh trọng thương, sau đó bị cha ta phái người đuổi về Thần Thánh thế gia.” Tiêu Ngưng Nhi ánh mắt lo lắng.

Nhiếp Ly nghe xong sửng sốt một chút, lập tức cười to : “Thẩm Phi
thật sự là ngu dốt a, lần trước đã bị ta phế, giờ còn đi tìm ngươi, hạng người này nên hảo hảo đem hắn đánh một trận, tốt nhất nằm liệt vài năm!”

“Nhiếp Ly, Thần Thánh thế gia khẳng định sẽ tìm Dực Long thế gia chúng ta phiền toái.” Tiêu Ngưng Nhi cau mày, đau khổ nhìn Nhiếp Ly, sự tình đến mức này Nhiếp Ly còn sung sướng khi người gặp họa a.

Thấy bộ dáng Tiêu Ngưng Nhi ưu sầu , Nhiếp Ly khoát tay, cười : “Ngươi không cần lo lắng. Thần Thánh thế gia tự thân còn khó bảo toàn, đâu có thời gian rảnh rỗi mà gây chuyện với các ngươi? Hơn nữa chúng ta sắp động thủ với chúng, yên tâm đi !”

Động thủ với Thần Thánh thế gia? Tiêu Ngưng Nhi hơi sửng sốt, Thần Thánh thế gia dù sao cũng là một trong tam đại đỉnh phong thế gia Quang Huy chi thành a.

Tiếu Ngưng Nhi lúc này yên tâm hơn nhiều, nàng biết Nhiếp Ly sẽ không lừa nàng.
**
Mấy ngày tiếp theo Quang Huy chi thành im lặng bất thường, chỉ có bốn phương tám hướng tường thành canh phòng nghiêm mật hơn lúc trước, những việc khác vẫn như cũ. Vừa trải qua thú triều nên toàn thành đề phòng cũng rất bình thường, không làm người ta cảm thấy khác lạ.

Yến hội rốt cuộc cũng đến.

Gần tối , phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, một đám tân khách lục tục đi vào, tất cả đều là thế gia cao thủ, mỗi một thế gia đều đến mấy trăm người. Thời điểm thông báo, phủ thành chủ đã yêu cầu tất cả cao thủ đều phải đến.

Thần Thánh thế gia một hàng năm sáu trăm người cũng tiến vào. Thẩm Hồng nhìn những cột đá to lớn, cao ngất đứng sừng sững xung quanh phủ thành chủ , biểu tình âm trầm cùng ngưng trọng. Hắn đã thấy qua sự khủng bố của những cột đá to lớn này lúc Thâm Uyên cự ma bị Thần lôi sát trận diệt sát.

Thẩm Hồng ghé tai nói với lão già bên cạnh vài câu, lão lập tức gật đầu, nhanh chóng ẩn nấp trong kiến trúc dày đặc của phủ thành chủ.

Thẩm Hồng tiếp tục dẫn đoàn người theo hành lang tới trung tâm phủ thành chủ.
***
Đại điện phủ Thành chủ .

“Nhiếp Ly, ngươi xem hôm nay ta mặc quần áo có xinh đẹp không?” Hô Diên Lan Nhược mặc một thân lễ phục hoa lệ, dáng người bốc hoả, bộ ngực đầy đặn hình thành một đường cong kinh người, xoay một vòng trước mặt Nhiếp Ly hỏi.

Đám người trẻ tuổi xung quanh ngốc trệ, nếu Hô Diên Lan Nhược để cho bọn họ âu yếm, cho dù chết cũng nguyện ý.

Nhiếp Ly trừng mắt nhìn Hô Diên Lan Nhược: “Xinh đẹp hay không cũng không liên quan tới ta. Ta nói này Hô Diên đại tiểu thư, ngươi đứng một chỗ với ta là có ý gì ? Ngươi xem, ta một thân quần áo rách rưới, rõ ràng là một tiểu tử nghèo, ngươi đến tột cùng coi trọng ta cái gì?”

“Tuy rằng ngươi bề ngoài nhìn thì bình thường, quần áo ăn mặc kém một chút, nhưng từ trong ánh mắt của ngươi ta có thể thấy ngươi là hảo nam nhân. Hơn nữa hiện tại toàn bộ Quang Huy chi thành ai dám nói ngươi thiên phú kém? Ngươi cùng những công tử ngày thường bu lấy ta như ruồi bọ hoàn toàn không đồng dạng.” Hô Diên Lan Nhược kiêu ngạo nói, “Ta nhìn người rất chuẩn!”

Nhiếp Ly trợn trắng mắt, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình cuốn hút, buồn bực nói: “Hô Diên đại tiểu thư, ngươi đừng cuốn lấy ta nữa! Van xin ngươi bỏ qua cho ta.”

“Nhiếp Ly, ta có chỗ nào không tốt, ta là Hô Diên thế gia đại tiểu thư, bao nhiêu người muốn tới cửa nịnh bợ ta, chẳng lẽ ngươi thấy vậy nên mới chướng mắt ta?” Hô Diên Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ. Ngày thường có biết bao nhiêu người vây lấy nàng, chỉ có Nhiếp Ly đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt.

“Hô Diên đại tiểu thư, ta van xin ngươi cũng không được sao? Ngươi đến cùng coi trọng ta điểm gì, ta liền sửa lại !” Nhiếp Ly bộ mặt đau khổ.

Hô Diên Lan Nhược tuy hơi cuồng bạo nhưng trong Quang Huy chi thành bài danh top 5 đại mỹ nữ, bao nhiêu người muốn nói với nàng vài câu cũng khó. Hô Diên Lan Nhược chủ động theo đuổi Nhiếp Ly, kết quả Nhiếp Ly sợ nàng như sợ cọp, luôn tìm cách trốn tránh làm phần đông thế gia đệ tử trợn mắt há mồm.

Các thế gia đệ tử trong lòng buồn bực a, vì sao người bị Hô Diên Lan Nhược theo đuổi không phải mình chứ? Nếu đổi là người khác, bọn họ khẳng định sẽ đi lên hung hăng giáo huấn một chút, dám đắc tội Hô Diên Lan Nhược tiểu thư, quả thật chán sống. Bọn họ đều muốn ghi điểm trước mắt nữ thần, nhưng đối phương là Nhiếp Ly, cho tiền bọn họ cũng không dám, gia hoả Nhiếp Ly này dám đánh cả Thẩm Phi ! Bọn họ trốn còn không kịp.

“Nhiếp Ly, ngươi... quá đáng, ta hận ngươi!” Hô Diên Lan Nhược mắt khẽ rơi lệ, quay đầu chạy mất.

Hô Diên Lan Nhược rời đi, Nhiếp Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẹ của ta nha, bị Hô Diên Lan Nhược quấn lấy thật sự phiền phức. Nhiếp Ly xem Hô Diên Lan Nhược chỉ là khách qua đường mà thôi, mà cảm tình Hô Diên Lan Nhược đối với hắn không hẳn có bao nhiêu chân thành tha thiết, có lẽ nàng chỉ nhất thời hiếu kỳ, so với cảm tình sinh tử gắn bó của hắn và Diệp Tử Vân kiếp trước kém xa. Tâm ý Nhiếp Ly đối với Diệp Tử Vân vẫn chưa bao giờ thay đổi, đối với Hô Diên Lan Nhược này có thể trốn bao nhiêu xa thì trốn. Chỉ cần nàng không tìm mình là Nhiếp Ly đã thắp nhang cảm tạ trời đất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện