Từng hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, kể từ sau khi trọng sinh trở về cùng đám người Diệp Tử Vân, Tiếu Ngưng Nhi phát sinh đủ loại sự việc, hôm nay Thần Thánh thế gia cũng bị diệt, hắn xem như hoàn thành được tâm nguyện đầu tiên, mặc kệ tương lai ra sao, chí ít đã không còn như kiếp trước.
Giải quyết xong Thần Thánh thế gia, chỉ còn lại Hắc Ám Công Hội tiềm phục trong bóng tối, thêm tồn tại uy hiếp Quang Huy Chi Thành Yêu Chủ thần bí kia. Nếu một ngày còn chưa giải quyết được hai mối nguy hại này thì Quang Huy Chi Thành cũng khó mà sống bình yên qua ngày.
Nhưng với tốc độ tu luyện hiện giờ, hắn không cách nào trong thời gian ngắn đạt tới Truyền Kỳ cấp, cũng chỉ còn một phương án!
Nhiếp Ly tâm niệm vừa động, đã có không ít suy nghĩ nhưng bất quá thực hiện điều này hắn nhất định phải ly khai Quang Huy Chi Thành một thời gian. Ngoại trừ tăng tu vi bản thân lên, hắn còn muốn tìm kiếm hang ổ Hắc Ám Công Hội.
Lúc này chỉ thấy một con Linh Khôi từ trên không vẫy cánh bay xuống đậu trên bờ vai Nhiếp Ly.
“Diệp Duyên Thủy Tổ, ta chuẩn bị ly khai Quang Huy Chi Thành ra ngoài rèn luyện, có để lại vài lá thư nhờ ngươi đưa cho bằng hữu, cha mẹ ta.” Nhiếp Ly suy nghĩ một chút rồi nói.
“Nhiếp Ly tiểu tử, ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?” Diệp Duyên Thủy Tổ ngạc nhiên hỏi, “Có muốn ta đi cùng không?”
“Không cần.” Nhiếp Ly lắc đầu nói, “Địa phương ta đi cũng không xa, mặt khác ta còn muốn ngươi đi quan sát thế giới dưới lòng đất truy tìm thử vị trí Hắc Ám Công Hội, bằng không thì ta ngoài sáng, địch trong tối, vĩnh viễn cũng khó diệt được Hắc Ám Công Hội.”
Nghe Nhiếp Ly nói, Diệp Duyên Thủy Tổ nghiêm nghị cả kinh, nói: “Ngươi định một mình đến dò xét Hắc Ám Công Hội sao ? Làm vậy có quá nguy hiểm không?”
“Không sao, ta tự có thủ đoạn bảo vệ tính mạng.” Nhiếp Ly nói, chỉ cần không đụng phải chân thân Yêu Chủ, hắn đều có thể tự bảo vệ mình.
Thời điểm này Nhiếp Ly lâm vào suy nghĩ, Thời Không Yêu Linh Chi Thư, không biết có còn ở Thần cung bên trong sa mạc xa xôi kia không? Trong vòng ba tháng phải gấp quay trở về, chỉ sợ khó mà đi tới Thần cung. Cũng may trong trí nhớ kiếp trước của hắn, vẫn còn một chút địa phương khác có thể đi được.
Hiện giờ không ai ngoài hắn có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ lấy Quang Huy Chi Thành. Nhưng muốn làm được ít nhất trong thời gian cực ngắn đặt chân đến Truyền Kỳ cấp, cho nên chỉ có đi ra ngoài rèn luyện mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất trùng kích Truyền Kỳ.
Viết thư xong, Nhiếp Ly đem lá thư giao cho Diệp Duyên Thủy Tổ.
“Ngươi cẩn thận một chút.” Diệp Duyên Thủy Tổ nhắc nhở Nhiếp Ly rồi cầm theo mấy mấy lá thư bay đi.
Nhìn bóng dáng Diệp Duyên Thủy Tổ bay xa, Nhiếp Ly lúc này quay lại nhìn về phía gian phòng Diệp Tử Vân.
Diệp Tử Vân trong phòng vẫn đang còn phiền muộn, nàng vất vả lắm mới tu luyện tới Hoàng Kim cấp, cho là mình có thể vì phụ thân chia sẽ gánh nặng, cũng có thể giúp Nhiếp Ly. Nào ngờ đại chiến vừa đến Nhiếp Ly cùng phụ thân lại thông đồng với nhau đem nàng nhốt vào mật thất.
Mặc dù biết Nhiếp Ly cùng phụ thân đều vì quan tâm đến nàng mới làm vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút ủy khuất. Mấy ngày này nàng tuyệt đối sẽ không gặp lại Nhiếp Ly, ai bảo hắn dám lừa nàng. Coi như đây là trừng phạt cho hắn!
Diệp Tử Vân bĩu môi, có chút không cam lòng thầm nghĩ. Nàng tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, linh hồn lực phóng xuất ra, hư ảnh Phong Tuyết Nữ Hoàng dần dần hiện sau lưng nàng, thân thể nàng nổi lên một tầng sương nhàn nhạt, nguyệt quang chiếu rọi xuống người nàng, tựa như tiêu tử không nhiễm khói bụi trần gian.
Bên ngoài Nhiếp Ly cảm ứng được linh hồn lực của Diệp Tử Vân phóng ra, hắn biết nàng đang cố gắng dốc sức tu luyện để trở nên mạnh hơn vì muốn thủ hộ Quang Huy Chi Thành. Trước kia sở dĩ đem nhốt Diệp Tử Vân trong mật thất, hắn thật sự không muốn nàng chịu một tia tổn thương nào, hắn không nguyện ý phải mất nàng thêm lần nữa.
Hắn không muốn nói cho đám người Diệp Tử Vân, Đỗ Trạch chính mình muốn ra ngoài rèn luyện, bằng không thì bọn hắn khẳng định sẽ đòi đi theo, càng nhiều người ngược lại sẽ nguy hiểm. Trong đêm tối lén lút ly khai, nhưng giờ phút này trong lòng của hắn, cũng có vài phần không muốn.
Nhiếp Ly đi tới trước của phòng Diệp Tử Vân, mấy lần muốn gõ cửa nhưng lại chần chờ rồi thôi.
Ngồi xếp bằng trên giường nhưng Diệp Tử Vân nàng vẫn cảm giác được khí tức ngoài cửa, nàng mở mắt ra.
“Khuya rồi hắn còn tới làm gì, còn lâu ta mới ra mở cửa cho vào.” Diệp Tử Vân trong lòng suy nghĩ, tâm hồn thiếu nữ khẽ run, đôi má đỏ ửng, ai biết Nhiếp Ly hắn muốn làm gì, nàng tuyệt đối không mở cửa cho Nhiếp Ly! Nghĩ đến lúc trước chính mình rõ ràng chui vô trong chăn Nhiếp Ly, Diệp Tử Vân hận không thể đào lỗ chui vào cho rồi.
Đứng trước cửa phòng, Nhiếp Ly suy nghĩ lại một chút, cuối cùng không gõ cửa, tốt nhất vẫn là không từ biệt đi a, miễn cho đến lúc đó lại không đi được.
Diệp Tử Vân thấy thân ảnh Nhiếp Ly đứng ở đó thật lâu nhưng không động gì cả, nàng hơi do dự, có nên ra mở cửa cho hắn không?
“Lúc đó đại chiến nguy hiểm như vậy rõ ràng còn đem ta nhốt trong mật thất, muốn ta tha thứ cho không dễ dàng vậy đâu!” Diệp Tử Vân bĩu môi phiền muộn thầm nghĩ, Nhiếp Ly hắn là khinh người mà. Phụ thân, các tộc nhân, còn có Nhiếp Ly đều vì
sinh tử tồn vong Quang Huy Chi Thành mà chiến đấu, riêng mình thì lại bị đem đi nhốt, thật tức chết nàng. Nàng cũng chẳng thèm nói chuyện cùng Nhiếp Ly.
Diệp Tử Vân mấy lần đều muốn đứng lên mở cửa cho Nhiếp Ly, nhưng vẫn là nhịn được.
“Hừ, ta không cần phải mở cửa cho ngươi, miễn ngươi lại khi dễ ta.” Diệp Tử Vân hừ một tiếng.
Nhiếp Ly chần chờ hồi lâu, đem một lá thư đặt ở trên bậc thang, lúc này quay người ly khai, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Chứng kiến Nhiếp Ly rời đi, Diệp Tử Vân lúc này mới có chút luống cuống, nàng dậm chân: "Đồ ngốc, ngươi không biết gõ cửa sao?"
Nàng đi tới mở cửa phòng ra, “két..” một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Nhiếp Ly đâu, trên đất chỉ còn lại một lá thư, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo, xoay người nhặt lá thư, mở ra đọc.
Hai hàng thanh lệ theo gò má nàng trượt xuống, nguyên lai Nhiếp Ly tới gặp nàng vì chuyện khác.
Ra bên ngoài rèn luyện, ai biết được sẽ gặp nguy hiểm như thế nào đây?
Nàng minh bạch Nhiếp Lý phải ra ngoài rèn luyện vì hắn đem trách nhiệm thủ hộ Quang Huy Chi Thành đặt lên vai mình, nhưng không phải còn có gia gia và phụ thân sao? Diệp Tử Vân không muốn cho hắn đi, bất quá Nhiếp Ly đã rời đi rồi, chỉ còn lại khung cảnh đêm tối yên tĩnh với mình nàng.
Nội tâm nàng có chút nhói đau, nắm chặt lá thư, nếu nàng biết hắn vì từ biệt nàng mà đến thì nàng đã không cố ý rụt rè mà không mở cửa cho hắn.
Nàng nhìn bầu trời đêm, suy nghĩ Nhiếp Ly hắn sẽ đi đến nơi đâu? Không biết hắn có gặp phải nguy hiểm hay không?
Dực Long thế gia.
Lúc này Tiếu Ngưng Nhi cũng nhận được thư tín, nhưng Nhiếp Ly không có tới, nàng đem lá thư ôm chặt vào ngực, có rất nhiều thứ nàng muốn nói với Nhiếp Ly, cuối cùng chỉ hóa thành tưởng niệm, nương theo Nhiếp Ly ly khai.
“Ta nhất định sẽ chờ ngươi trở về!” Tiếu Ngưng Nhi ngắm nhìn phương xa, “Quang Huy Chi Thành không chỉ có một mình ngươi thủ hộ, chúng ta cũng có thể!”
Mái tóc dài của nàng bay trong làn gió, đem hết những tâm tình chôn sâu trong lòng, thần sắc kiên nghị, nàng muốn nội tâm nàng phải mạnh mẽ hơn.
Thánh Lan học viện.
“Nhiếp Ly tiểu tử này cũng quá đáng, nói đi là đi, chẳng dẫn theo huynh đệ chúng ta!” Lục Phiêu tức giận nắm chặt nấm đấm, nếu Nhiếp Ly ở đây nhất định bị tên này nhào vô đánh cho một trận.
“Chúng ta đi cũng chẳng giúp ích gì, cũng chỉ thêm gánh nặng cho hắn thôi!” Đỗ Trạch lắc đầu nói, hắn hiểu được Nhiếp Ly vì sao phải làm thế.
“Tốt xấu gì tu vi chúng ta cũng bằng hắn!” Lục Phiêu bất mãn nói.
“Tu vi cùng cấp a, nhưng mà luận thực lực thì sao?” Đỗ Trạch cười khổ nói, “Coi như đám người chúng ta cộng lại cũng đánh không lại hắn, hơn nữa hắn dung hợp Ảnh Yêu yêu linh nên không gặp nguy hiểm gì lớn, mà chúng ta đi chỉ làm liên lụy hắn.”
“Vậy thì tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?” Lục Phiêu chán nản cười khổ nói.
“Khổ tâm tu luyện.” Đỗ Trạch kiên định nói, “ Ít nhất đợi Nhiếp Ly trở về, tu vi chúng ta cũng phải đạt như hắn. Nhiếp Ly mỗi lần tấn cấp đều khó hơn chúng ta gấp mười lần, nếu chúng ta còn không đuổi kịp nữa thì thôi đập đầu vô đậu hũ chết đi cho rồi!”
“Đoạn Kiếm, còn ngươi thì sao? Nhiếp Ly có để lại cho ngươi lá thư nào không?” Lục Phiêu nhìn Đoạn Kiếm bên cạnh hỏi, Đoạn Kiếm nhìn thế nào cũng có được thân thể so với Truyền Kỳ cấp, nhưng vì cái gì Nhiếp Ly lại không mang hắn theo?
“Chủ nhân đã nói địa phương hắn đi, ta đi chỉ có mà chịu chết, cho nên hắn để ta lưu lại, có thể ở vài địa phương phụ cận Quang Huy Chi Thành rèn luyện.” Đoạn Kiếm nói ra, cũng không biết Nhiếp Ly đi đâu, tuy Nhiếp Ly nói vậy nhưng hắn vẫn có lòng tin Nhiếp Ly sẽ bình yên trở về.
Nghe Đoạn Kiếm nói, đám người Đỗ Trạch sắc mặt khẽ biến, Đoạn Kiếm dù yêu thú bình thường đều không thể giết được hắn, vậy mà chỗ kia đi chỉ có chịu chết? Nhiếp Ly rút cuộc muốn đi nơi nào? Mọi người không khỏi có chút lo lắng.
Bất quá suy nghĩ một chút, Nhiếp Ly nếu như nói vậy, hẳn là hắn có nắm chắc tuyệt đối mới đi, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có nắm chắc.
Đoạn Kiếm nhìn về phương xa, trước khi đi Nhiếp Ly có để lại cho hắn khẩu quyết một quyển thiên tâm pháp, trong đoạn thời gian này hắn nhất định phải tăng cường thực lực chính mình lên, trở thành phụ tá đắc lực của Nhiếp Ly.