Rất nhanh, từ lối vào Cửu Trọng Tử Địa, một tin tức từ các thế gia liền truyền ra.
Vu Quỷ Thế Gia vì đắc tội đại nhân vật lập tức bị mấy siêu cấp thế gia ở Minh Thành vây công, đến cả Tộc Trưởng Vu Hồn cũng bị bắt. Tin tức này vừa ra, mỗi nhà đều chấn kinh, rốt cục là ai mà có thể khiến nhiều siêu cấp thế gia đều sắn sàng ra sức?
Ngoài ra, nghe nói, họ còn tìm Hắc Ám Công Hội, cũng muốn đem bắt lại, nhưng không kịp, chúng đã không còn chút tung tích. Tuy họ tạm thời bỏ qua nhưng vẫn đề lệnh truy nã khắp nơi.
Cửu Trọng Tử Địa Tầng Một.
Vũ Diễm Nữ Thần bay vút tới chỗ ba người Nhiếp Ly, đậu trên vai hắn.
"Vũ Diễm tỷ tỷ đi đâu vậy?" Nhiếp Ly nhìn qua Vũ Diễm, hỏi.
Thần sắc cô có chút ảm đạm, nói: "Cửu Trọng Tử Địa này năm xưa là nơi Yêu Tộc cùng Nhân Tộc đại chiến, có không ít xương cốt tộc ta, ta đã dùng khí tức tìm được bọn họ và đem chôn cất."
Nghe vậy, Diệp Tử Vân và Tiếu Ngưng Nhi đều thương cảm.
"Nhưng mà, ta bỗng nhặt được thứ này." Vũ Diễm muốn cải thiện bầu không khí, nhanh chóng cất đi bộ mặt u buồn, đưa cho Nhiếp Ly tấm gương cổ, nói.
"Đây là cái gì?" Diệp Tử Vân hỏi.
Tiếu Ngưng Nhi cũng tò mò quay sang.
"Lại là nó." Nhiếp Ly nhướng mày, hơi bất ngờ, bất đồ Vũ Diễm lại nhặt được thứ này.
"Xem ra ngưoi cũng biết, đây là một mặt Hồn Kính, có thể hút hồn phách con người, bảo trì mấy năm không tan biến." Cô giới thiệu.
Vũ Diễm không sai, nhưng chỉ là tác dụng nhỏ mà thôi, phải chờ đạt tới Thiên Mệnh mới có thể hoàn toàn sử dụng.
"Cái này không có tác dụng với ta. Cho ngươi!" Cô đưa cho Nhiếp Ly.
Hắn gật nhẹ, xem Vũ Diễm cũng không rõ tác dụng chính thức của Hồn Kính. Cũng chỉ có hắn mới có thể phát huy toàn bộ công dụng của nó. Nhận lấy Hồn Kính, Nhiếp Ly đem bảo châu màu đỏ lần, mà Tiêu Ngữ đánh chết Thi Giao moi ra, kín đáo đưa cho Ngưng Nhi.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, ngẩng đầu liếc Nhiếp Ly, bí mật cất đi, đây là lễ vật của Nhiếp Ly cho nàng a!
Nếu Tiêu Ngữ biết suy nghĩ của Ngưng Nhi hẳn sẽ phiền muộn tới thổ huyết, rõ ràng là của hắn cho nàng mà lại thành Nhiếp Ly cho nàng.
"Chúng ta đi tìm bọn Đỗ Trạch thôi!" Nhiếp Ly cười cười, nói. Nhóm bốn người tiếp tục bước đi.
Bên ngoài Cửu Trọng Tử Địa.
Có mấy người cùng tụ họp một chỗ. Bọn họ vây quanh một thiếu niên, chỉ khoảng hai mưoi. Người này mặt trái xoan, bẩm sinh anh tuấn nhưng sắc mặt lại tái nhợt tới mức quỷ dị. Trong đôi mắt đầy tơ máu, nhìn vào không khỏi sởn gai ốc, lạnh xương sống.
Toàn thân hắn tỏa ra khí tức ânh lãnh, không khí xung quanh như hạ bớt vài độ.
Bên cạnh là hai người đang đứng, là hai kẻ lần trước tới đánh lén Quang Huy Chi Thành, Long Sát, Quỷ Sát.
"Yêu Chủ đại nhân, giờ phải làm sao? Mấy tên ở Minh Thành kia chúng ta căn bản không đối phó được!" Long Sát âu lo, nói.
Trong mắt người trẻ tuổi kia lộ ra chút sát ý, nhẹ nhàng nói "Bất đồ, bọn chúng có thể vận dụng lực lượng từ Minh Thành, bên Vu Quỷ Thế Gia bị trấn áp rồi."
"Ý đại nhân là việc này do người của Quang Huy Chi Thành gây ra?"
"Phải, hẳn là người bố trí Vạn Ma Yêu Linh Đại Trận." Yêu Chủ khóe miệng mỉm cười, nói. "Ta thật sự hứng thú với kẻ này, khả năng gặp lại trong đợt tuyển đồ của Minh Vực Chưởng Khống Giả khá cao!"
"Đợt này ngài cũng muốn tham gia, vậy tức là..." Long Sát nhãn tình sáng lên, hắn hiểu như ra cái gì.
"Đương nhiên! Tham gia đợt tuyển đồ này, có thể tiến về Vũ Thần Tông. Trước tìm thân thể đều quá kém thế mà lại gặp được Vô Thượng Thân Thể ngàn năm khó gặp, không dùng Thiên Đạo Chi Lực mà có thể chuẩn bị luyện thành Mệnh Tinh. Minh Vực Chưởng Khống Giả nếu biết hàng, tất sẽ thu ta." Yêu Chủ cười lạnh, nói. "Ta không tin tên kia có thể tìm được thân thể tốt hơn ta."
"Quản hắn thân thể gì cũng không thể so sánh với đại nhân!" Long Sát cung kính nói, Quỷ Sát ở bên gật đầu phụ họa.
"Trong thời gian ta rời đi, các ngươi tiếp tục che dấu, không cần xuất hiện, gia nhập thế gia khác cũng được." Yêu Chủ bình tĩnh nói.
"Nguyện chờ vương giả quy lai!" Đám Long Sát vội vã cung kính nói.
Yêu Chủ ngẩng đầu, nhìn về phương xa. "Kiếp này rút cuộc cũng đủ tư cách tiến vào Vũ Thần Tông. Thanh niên thần bí kia có lẽ đồng cảnh, có thêm đối thủ, đoạn đường này không còn cô đơn a." Hắn mỉm cười, khóe miệng hàm chứa nhiều ý tứ.
Y cất bước, từng bước một, dần dần xa.
Nhìn bóng lưng Yêu
Chủ, thần sắc đám Long Sát trở nên cung kính hơn, quỳ xuống, nói.
"Chúng ta nguyện dùng tính mạng hầu hạ, chờ ngày vương giả quy lai!"
Từ đó, Hắc Ám Công Hội biến mất tại Minh Vực song chỉ cần Yêu Chủ trở về, họ lại tiếp tục nổi lên!
Bọn Nhiếp Ly không ngừng tìm kiếm, sau hai ngày sau rút cuộc hội ngộ đám Đỗ Trạch, Lục Phiêu, Đoạn Kiếm. Cả đoàn cộng lại, trọn vẹn mười một miếng Linh Nguyên Quả, chỗ này với người chưa tới Truyền Kỳ thì quả là cực phẩm!
Họ cầm lấy Linh Nguyên Quả, tập hợp về nơi Ngọc Ấn Thế Gia đóng quân.
Thấy họ trở về, đám La Khiếu mới yên lòng, dù sao Nhiếp Ly bây giờ đối với nhà họ thật sự quá trọng yếu.
Đoàn Nhiếp Ly về lều vải cá nhân, mỗi người một quả, tranh thủ tu luyện ứng phó tình huống khi Cửu Trọng Địa Tầng Bảy mở ra.
Nhiếp Ly xếp bằng, xuất quả, nuốt xuống. Một dòng nước ấm từ yết hầu chảy xuống, tiến vào bụng, rồi chảy về bách mạch.
Dược lực quả này có tính thuần, không ngừng tẩm bổ Linh Hồn Hải.
Oanh oanh oanh!
Linh Hồn Hải của hắn không ngừng khuếch trương.
Thời điểm lĩnh ngộ Tử Vong Pháp Tắc Chi Lực, tu vi đã có dấu hiệu đột phá, nay mượn Linh Nguyên Quả tăng tiến, thẳng tới Hắc Kim đỉnh mới dừng.
Theo lý thuyết, có Linh Hồn Hải của Đoạn Kiếm kích thích, thêm ba đại pháp tắc chi lực tác động, Nhiếp Ly có thể trực tiếp bước vào Truyền Kỳ. Nhưng bởi Thiên Đạo Thần Quyết, khả năng tấn cấp so với Diệp Tử Vân, Đỗ Trạch, Lục Phiêu,.. Thấp hơn hẳn.
Từ Linh Hồn Hải, Nhiếp Ly có thể cảm giác mấy người khác tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, lấy đà đột phá Truyền Kỳ.
Bọn họ tu luyện là công pháp siêu cấp Nhiếp Ly đưa công thêm tác dụng Linh Hồn Pháp Trận, không lâu sau chắc chắn sẽ bước vào Truyền Kỳ. Chỉ cần một người thành đệ tử của Minh Vực Chưởng Khống Giả thì Quang Huy Chi Thành không có đáng ngạì.
Yên lặng tu luyện, thời gian dần trôi..
Đang tập chung tu luyện, Nhiếp Ly bỗng cảm thấy gì đó.
Hắn đi ra cửa lều, kéo rèm, ngẩng đầu nhìn, thì thấy Ngưng Nhi đang đứng ở bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì, má hồng, cổ cũng hồng, xinh đẹp tới động lòng người. Trên tay nàng nâng cái khay, đựng chén canh.
"Ngưng Nhi, ngươi ở nơi này làm gì?" Nhiếp Ly mở miệng hỏi.
Ngưng Nhi bị tiếng nói của Nhiếp Ly làm giật mình, chén đĩa cầm không chắc, choảng tiếng, súp đổ ra đất.
"Không, không có gì." Ngưng Nhi khẩn trương nói, luống cuống, tranh thủ chỉnh sửa. Nàng ngượng ngùng chuyện gì đó, không khác đóa hồng, ngực không ngừng phập phồng.
Quần áo cô đã dính đầy súp, Nhiếp Ly vội tới đỡ, cứ nhìn nàng, thấy thần sắc hôm nay không giống mọi khi.
Ngưng Nhi chỉ mặc mỗi áo bằng tơ trắng bạc, thanh thuần mà vũ mị gợi cảm, dán sát trên người bởi súp. Mơ hồ có thể chứng kiến da thịt trắng mịn, còn có điểm hồng trước ngực, không thể che lấp hết, như ẩn như hiện, hấp dẫn vô cùng.
Như vườn đào sau mưa, Nhiếp Ly cũng không biết nên nói gì.
"Ngươi không sao chứ, nhanh đi về đổi y phục a." Nhiếp Ly lúng túng, nói.
Cúi đầu nhìn qua người mình, Ngưng Nhi nha một tiếng, vội đem khay ôm ngực, cúi đầu run giọng nói: "Ta đi về trước!" Rồi cứ thế cô gằm mặt, nhanh chân chạy.
Nhìn theo bóng Ngưng Nhi, Nhiếp Ly không hiểu, rõ ràng nàng khác so với mọi hôm, song nghĩ mãi không ra, đành quay về lều nghỉ.
Trở về, má cô nóng lên, nhìn cái khay, trong người như có con thỏ đang đập loạn. Mình ăn mặc như vậy sẽ khiến Nhiếp Ly hiểu lầm nàng là con gái tùy tiện mất! Nàng dậm chân, đổ lỗi cho Tiêu Tuyết đã đẩy nàng vào tình trạng này.