Nhiếp Ly thì ngược lại không có nhiều phiền não, hắn không nghĩ tới mình vận khí của mình đen đủi như vậy, lần đầu tiên tới bên này đã gặp Thành chủ.
Bất quá Diệp Tông không có đem hắn trục xuất đi, đoán chừng là từ hiệp hội Luyện Đan Sư hẳn Diệp Tông cũng đã biết và nghe về hắn. Đã như vậy, Nhiếp Ly không có gì phải sợ, hắn quyết định phải triệt để thuyết phục Diệp Tông đem nữ nhi, ngoan ngoãn hai tay dâng tới.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Ly nhàn nhạt dáng tươi cười, vì cái mục tiêu này cùng lý tưởng của hắn, hắn phải cố gắng lên mới được.
Nhiếp Ly nuốt vài viên đan dược, ngồi xếp bằng tu luyện, vận chuyển Thiên Đạo Thần Quyết mục tiêu là Bạch ngân tư tinh.
Trong tiểu viện, từ khi tu luyện Cửu Chuyển Băng Hoàng Quyết, hơn nữa lại dung hợp Yêu Linh Phong Tuyết Hoàng Hậu, tu vi Diệp Tử Vân cũng là đột nhiên tăng mạnh, so với Nhiếp Ly cũng không chậm chút nào, cũng đạt tới cấp bậc Bạch ngân Tam tinh, dù sao công pháp của nàng, so với Nhiếp Ly Thiên Đạo Thần Quyết muốn tốt hơn mấy phần, Thiên Đạo Thần Quyết tuy cường đại, phải tu luyện đến các cấp bậc cuối cùng thì mới biểu hiện ra được uy lực của nó.
Diệp Tử Vân, Tiếu Ngưng Nhi, Đỗ Trạch, Lục Phiêu ... bảy cá nhân tu luyện công pháp thì Thiên Đạo Thần Quyết của Nhiếp Ly là tiến triển chậm nhất, độ khó khi tu luyện cũng là gấp mấy lần so với mọi người, đương nhiên nếu tu luyện thành công về sau uy lực sẽ là cường đại nhất, tu thành về sau, bảy người liên thủ cũng chưa hẳn là đối thủ của Nhiếp Ly. Tu luyện công pháp độ khó lớn nhất, nhưng tiến độ tu luyện lại có thể cùng những người khác ngang hàng, cái này là lợi thế của Nhiếp Ly khi trùng sinh trở về.
"Thánh Đế, chờ ta đem Thiên Đạo Thần Quyết tu luyện tới đỉnh phong, sau đó lại bồi dưỡng được bảy Thần cấp cường giả, lúc này xem chúng ta ai mạnh hơn ai!" Nhiếp Ly âm thầm nghĩ, kiếp trước hắn sở dĩ thất bại, một phương diện là do tu vi kém hơn một chút, một mặt khác, bên người Thánh Đế còn có vài trợ thủ là Thần cấp Yêu thú, không ngừng mà vây công làm tiêu hao thực lực của hắn, hắn mới có thể bị thua và chết. Ở kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa, ngoại trừ tăng thực lực bản thân lên, còn muốn đào tạo ra vài trợ thủ cường đại để giúp đỡ hắn, không thể lại như kiếp trước là người cô đơn. Ngồi xếp bằng tu luyện hơn một giờ, thương thế trên người Nhiếp Ly rút cuộc đã khôi phục.
"Nhiếp Ly, ngươi đã khôi phục được bao nhiêu phần rồi?" Diệp Tử Vân nhìn Nhiếp Ly, đôi mắt đẹp híp lại.
Nghe được Diệp Tử Vân nói, Nhiếp Ly còn tưởng rằng Diệp Tử Vân đang quan tâm chính mình, gật đầu nói: "Khôi phục được cũng khá rồi!"
"Tốt rồi, nếu là như vậy, ngươi rời đi được rồi! Ngươi tiếp tục ở lại chỗ này, ta sẽ không khách khí với ngươi!" Diệp Tử Vân gương mặt nghiêm túc đẩy Nhiếp Ly đi ra ngoài cửa.
"Tử Vân, ta đối với ngươi một lòng một dạ, nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy a! A!!!, nội thương của ta vẫn chưa khôi phục, ít nhất phải tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa mới có thể đi đi lại lại! A, không được, ta muốn hộc máu!"
"Ta không tin ngươi nữa đầu nếu không đi, ta sẽ cầm chổi đuổi ngươi đi!" Diệp Tử Vân nghiến răng nghiến lợi, Nhiếp Ly gia hỏa này quá vô lại rồi.
"Ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?" Nhiếp Ly trông mong mà nhìn Diệp Tử Vân.
"Ngươi có thể thử xem!" Diệp Tử Vân hai tay chống nạnh, hừ hừ rồi hai tiếng, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nàng không có đánh Nhiếp Ly đã là khoan hồng độ lượng rồi.
"Được rồi, ta đi về trước, ngày mai lại tới tìm ngươi!"
"Ngày mai ngươi còn dám tới, ngươi xem ta xử lý ngươi như thế nào!" Diệp Tử Vân đem Nhiếp Ly đẩy đi ra, hai tay chống nạnh oán hận nói.
"A? Ta đây lúc nào mới có thể đến tìm ngươi?" Nhiếp Ly ho hặc hặc mà nhìn Diệp Tử Vân.
Bành!!!, cửa tiểu viện bị Diệp Tử Vân đóng lại.
"Vậy ngày kia ta đến đi!" Tuy rằng bị Diệp Tử Vân đẩy đuổi ra, nhưng tâm tình Nhiếp Ly cũng không quá xấu, hai tay để lên sau ót, hút gió hướng chỗ ở của mình đi về.
Sau khi đóng chặt đại môn, Diệp Tử Vân dậm chân, hận đến nghiến răng ngứa ngáy, nhưng lập tức làm như nghĩ tới điều gì, buột miệng cười, nụ cười kia tươi đẹp động lòng người. Nàng đối với cái dạng mặt dày mày dạn như Nhiếp Ly, thật sự khó có thể diễn tả tâm tình của mình. Vì mọi chuyện đã rối tung lên nên nàng cũng không có cách nào đành phải đuổi Nhiếp Ly đi.
Làm như nghĩ tới điều gì, đôi má Diệp Tử Vân hồng như ánh bình minh.
Nhiếp Ly vừa đi vừa nghĩ, kiếp trước kỳ thật Nhiếp Ly cũng không biết như thế nào để tán tỉnh một cô gái, kiếp trước hắn và Diệp Tử Vân để có được mối quan hệ nam nữ, thì hắn đã trải qua đủ loại sinh tử khảo nghiệm về sau mới có thể thành công, sau khi Diệp Tử Vân bị Yêu thú giết chết, hắn tuy rằng tiếp xúc thêm nhiều nữ hài tử khác, nhưng không có cùng các nàng phát sinh bất cứ mối quan hệ nào, trong nội tâm Nhiếp Ly một mực nhớ Diệp Tử Vân, căn bản không có tâm tình tiếp nhận các nữ hài tử khác. Ở kiếp này lần nữa nhìn thấy Diệp Tử Vân, Nhiếp
Ly trong nội tâm cao hứng, thế nhưng ở kiếp này đã không có cái loại sinh tử trắc trở, Nhiếp Ly cũng không biết như thế nào mới có thể đạt được trái tìm của Diệp Tử Vân, chỉ có thể mặt dày mày dạn mà tấn công. Dù bị Diệp Tử Vân chán ghét, hắn cũng phải mặt dày mày dạn đứng ở bên cạnh nàng, bởi vì Nhiếp Ly không muốn mất nàng.
Ít nhất so với trước kia cái gì cũng làm không tốt, Nhiếp Ly nghĩ thầm, mặc kệ Diệp Tử Vân đối với hắn thế nào, Nhiếp Ly đều sẽ đứng bên cạnh bảo vệ Diệp Tử Vân.
trong biệt viện Nhiếp Ly, Nhiếp Vũ vất vả cần cù tu luyện, chứng kiến Nhiếp Ly về, lập tức toát ra vài phần kinh hỉ.
"Nhiếp Ly ca ca, ngươi đã trở về?" Nhiếp Vũ vội vàng đi tới, Nhiếp Ly sau khi rời khỏi, nàng vẫn luôn rất lo lắng.
Nhiếp Ly sờ lên cái đầu nhỏ của Nhiếp Vũ, "Tiểu Vũ có hay không nghe lời ca ca tu luyện?"
"Ân, Tiểu Vũ rất ngoàn. Nhiếp Ly ca ca cho Tiểu Vũ công pháp thật thần kỳ, hiện tại Tiểu vũ đã là Thanh đồng Nhị tinh rồi!" Nhiếp Vũ nhìn Nhiếp Ly ánh mắt chớp chớp, tràn đầy sùng bái, tại trong suy nghĩ của nàng, Nhiếp Ly cơ hồ là dạng tồn tại không gì là không làm được. "Vậy sao!" Nhiếp Ly mỉm cười gật đầu, tiến độ tu luyện của Nhiếp Vũ thật là nhanh
Thời điểm Nhiếp Ly cùng Nhiếp Vũ nói chuyện phiếm, cửa biệt viện có tiếng chuông reng reng reng vang lên.
Nhiếp Ly ra mở cửa, phát hiện là Đỗ Trạch, Lục Phiêu năm người bọn họ, hắn có chút kinh ngạc mà hỏi thăm: "Các ngươi làm sao biết ta ở nơi này mà tới?"
"Nghe nói ngươi tới Phủ Thành chủ rồi, chúng ta liền tới tìm ngươi, bất quá tìm ngươi thật không dễ dàng, chúng ta phải vất vả tìm Cổ Viêm hội trưởng, xin một trương công văn thông hành, chúng ta mới tiến vào đây được" Lục Phiêu hặc hặc cười nói, "Tiểu tử ngươi thật là lợi hại, đeo đuổi Diệp Tử Vân tới tận phủ thành chủ, bội phục bội phục!"
Đỗ Trạch cao thấp đánh giá Nhiếp Ly thoáng một phát, nói: "Ngươi rõ ràng đánh bại thiên tài Thần Thánh thế gia Thẩm Khiếu? Đây là cố ý bày ra thực lực phải không? Bằng không thì với tính cách của ngươi, sẽ không làm ra sự tình này mới đúng!"
"Trước là do thực lực quá yếu, không dám lộ liễu, từ khi dung hợp Yêu Linh, coi như là đụng phải người Hắc Ám Công Hội, cũng có thể tự bảo vệ mình. Huống chi có thể lấy đi một ít tiền từ Thần Thánh thế gia, cớ sao mà không làm?" Nhiếp Ly khẽ mỉm cười nói.
Nghe được Nhiếp Ly nói, Lục Phiêu, Đỗ Trạch đám người đều cười.
"Thần Thánh thế gia lúc này thật sự bị ngươi làm cho thảm rồi, bốn ức năm nghìn vạn Yêu Linh Tệ đó!"
"Đúng vậy a, đoán chừng gia chủ Thần Thánh thế gia đều phải hộc máu!"
Nhiếp Ly lắc đầu nói: "Bốn ức năm nghìn vạn Yêu Linh Tệ còn không cách nào dao động đến căn cơ của Thần Thánh thế gia!"
"Nhiếp Ly, không phải ngươi muốn hạ gục Thần Thánh thế gia đó chứ? Đây chính là một trong ba đại đỉnh phong thế gia!" Lục Phiêu mở to hai mắt nhìn, nhìn xem Nhiếp Ly nói ra.
"Đương nhiên, ta đã chọc vào ổ kiến Thần Thánh thế gia một thanh, chắc chắn họ sẽ không tha cho ta sớm muộn cũng sẽ tìm ta tính sổ, bất quá ta cũng không có ý định buôn tha cho bọn họ” Nhiếp Ly trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang.
Chứng kiến thần sắc Nhiếp Ly, Đỗ Trạch rùng mình, Nhiếp Ly không giống như là nói đùa, Nhiếp Ly thật sự chuẩn bị dùng lực lượng một người lật đổ một trong ba đại đỉnh phong thế gia? Đây cũng không phải là mấy lần luận võ đơn giản!
"Mặc kệ ngươi muốn làm điều gì, chỉ cần người nói là huynh đệ, nhất định sẽ ủng hộ ngươi!" Đỗ Trạch chắc chắc nói, nếu như không có Nhiếp Ly, sẽ không có hắn ngày nay, mặc kệ làm cái gì, chỉ cần Nhiếp Ly mở miệng, coi như là đánh đổi cả tính mạng, hắn cũng tuyệt đối sẽ không một chút nhíu mày!
"Loại chuyện này làm sao có thể thiếu ta được?" Bên cạnh Lục Phiêu cũng là cười hắc hắc nói. "Hảo huynh đệ!" Nhiếp Ly đập trước ngực Đỗ Trạch, có một đám huynh đệ như vậy, coi như là lên núi đao xuống biển lửa, cũng tuyệt đối không nhíu mày, đó là điều may mắn nhất của một đời người!
Nghĩ đến kiếp trước vì Quang Huy Chi Thành Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu chết trận, Nhiếp Ly trong đôi mắt mơ hồ có ngấn lệ, ở kiếp này hắn tuyệt đối sẽ không để cho Quang Huy Chi Thành rơi lại vào vết xe đổ của kiếp trước!