“Xẹt!..Rắc.. Rắc..Rắc..!”
“Nha! Quả nhiên là sáng hơn một chút!”
Trần Vân Thanh thu lại Ngọc Bài Thần Bí vào trong tay, sau khi nó ăn hai mươi bảy khối ngọc xong hắn cảm nhận được thân Ngọc Bài đã có chút sáng, mà không còn tăm tối như trước đây nữa, hắn là hài lòng gật đầu lên tiếng.
Trần Vân Thanh hắn nghĩ chắc chắn sẽ không sai, Ngọc Bài Thần Bí trong tay hắn đây không chỉ có một cái công năng dung hợp bí tịch, nó còn nhiều bí mật khác nữa, hiện tại hắn chưa biết, chẳng qua là vì còn chưa có làm cho Ngọc Bài Thần Bí này khôi phục mà thôi, chỉ cần chiếu theo con đường cho nó ăn Ngọc Thạch no say, một ngày nào đó, Trần Vân Thanh hắn chắc chắn có thể biết được đại bí mật ẩn giấu bên trong nó.
‘’Nhưng là..!”
Ý nghĩ là tốt, con đường cũng không có sai, có điều nghĩ đến Ngọc Thạch để cho Ngọc Bài Thần Bí này cắn nuốt số lượng, Trần Vân Thanh đầu không khỏi có chút lớn lên.
Chỉ làm cho nó sáng lên một chút, liền phải dùng đến Thiết Long Ngọc cùng Huyết Ngọc các loại quý hiếm Ngọc Thạch, như để có thể làm cho nó tan đi cái màu xám xịt này, cần phải tiêu tốn của hắn bao nhiêu quý hiếm Ngọc Thạch nữa mới đủ.
Có khi tán gia bại sản cũng không đủ tiền mua Ngọc Thạch cho nó cắn nuốt ấy chứ, kia là chưa tính những loại quý hiếm Ngọc Thạch này càng ngày càng hiếm thấy, nhiều khi có tiên còn không thể nào mua được.
Còn mấy loại Ngọc Thạch bình thường nó lại không có ăn, nói thật sự ra, con đường thông hiểu được bí mật bên trong khối này Ngọc Bài Thần Bí của hắn càng ngày càng gian nan a.
“Ân! Ngươi muốn cắn nuốt chiếc hộp kia!”
Cầm khối Ngọc Bài Thần Bí này trong tay, nó truyền lại cho Trần Vân Thanh hắn một loại mơ hồ ý niệm muốn đem cái hộp gỗ chứa đựng Ngọc Thạch lai lịch không được rõ mà tên thương nhân bên Hoa Quốc kia đưa đến cho hắn, hắn không khỏi hồ nghi lên.
Ngọc Bài Thần Bí này có linh tính, cái này từ khi dùng máu nhận chủ, Trần Vân Thanh hắn đã được biết đến, những thứ như Ngọc Thạch các loại có thể làm cho nó dung hợp bí tịch các loại, cũng chính là Ngọc Bài Thần Bí này truyền lại ý niệm cho hắn.
Có điều trước đây Ngọc Bài Thần Bí khẩu vị của nó chỉ có thích ăn Ngọc Thạch, những thứ khác nó không có để ý đến, lần này như thế nào lại có hứng thú với lại chiếc hộp gỗ bình thường kia.
Ân! Cũng không phải là bình thường hộp gỗ, nhìn kỹ lại, Trần Vân Thanh nhận thấy, hoa văn họa tiết khắc trên nó tuy cổ xưa nhưng rất là bất phàm, còn có mấy con quái vật dị thú mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, đặt biệt là độ cứng rắn của nó, Trần Vân Thanh hắn đã thử qua, lấy Nội Kình trung kỳ đỉnh cao của hắn hiện tại, cũng là không thể làm gì được cái này hộp gỗ mảy may.
“Xẹt.. Rắc..!”.
“Phát! Lần này Trần Vân Thanh ta có thể nói là phát lớn rồi!”
Nhìn đến Thần Bí Ngọc Bài này mới cắn nuốt hộp gỗ chỉ được có một nữa, nhưng là bên ngoài màu xám đã biến mất đi một phần ba, Trần Vân Thanh không khỏi tinh thần phấn chấn lên tiếng.
Trước đây dù có cắn nuốt bao nhiêu Ngọc Thạch đi chăng nữa, Ngọc Bài Thần Bí này cũng chỉ là một màu xám ngắt, nhưng lần này, đụng phải chiếc hộp gỗ vô danh, lại làm cho nó trở nên xanh biếc, Trần Vân Thanh hắn liền là biết đến, hộp gỗ này không phải là phàm vật, nó còn là quý giá hơn hàng trăm hàng ngàn khối Ngọc Thạch trước đây mà hắn có được.
Đương nhiên, giá cả chính thống của nó cũng liền là lớn hơn rất nhiều lần so với lại tưởng tượng của người khác, có thể nói là vô giá cũng không quá đáng.
Như đám kia Hoa Quốc thương nhân mà biết được bọn họ đưa cho Trần Vân Thanh hắn không phải là một hộp gỗ bình thường chứa đồ, mà là vô giá bảo vật, không biết bọn chúng sẽ là có cái gì cảm nghĩ.
Đây cũng xem như là vận khí của hắn, một khi vận khí đến, người muốn ngăn cản cũng là không có được a.
“Tích..tích...!”
“Ân! Là cái gì âm thanh?”
Vui sướng qua đi, Trần Vân Thanh bình tĩnh trở lại, hắn là nghe đến một loại kỳ lạ thanh âm, nó giống như là âm thanh của đồng hồ điện tử một dạng, điều này làm cho hắn khá là nghi hoặc, nên nhớ nơi đây con tàu đều là Cổ Vật, không thì cũng toàn là các loại thạch cao sư thú đến ngụy trang, tuyệt đối không có loại mặt hàng điện tử được đưa vào đây a.
“Nguy hiểm... Là bom hẹn giờ..!”.
Vì có chút nghi hoặc, nên Trần Vân Thanh tập trung tinh thần để nghe ngóng lại thêm một lần nữa, theo sau hắn là thất thanh la lên. Đây là đồng hồ hẹn giờ, còn là