Viên Thiên Cương nói, không cần biết Mục Long đồng ý hay không, bản thân gã đã đồng ý rồi, gã cất khối ngọc bích lạnh băng vào trong hang, sau đó chạy ra ngoài nhảy nhót tứ tung.
"Chuyện này...”, vẻ mặt của Mục Cửu Uyên lộ rõ vẻ bối rối, nhịn không được muốn chửi thề, con mẹ nó đây là cao thủ Linh Văn sao? Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Linh Văn cảnh đều không cần thể diện sao?
"Ông nội, chúng ta cũng đi thôi”.
“Ừm, được, đi nhanh nào!”, trong phút chốc, Mục Cửu Uyên mặt mày rạng rỡ, như trẻ hơn mấy tuổi.
......!
Đồng thời lúc này, Mục gia ở thành Hàn Giang.
Đại trưởng lão đã đoạt quyền thành công, một số vị trưởng lão không chịu nghe theo ông ta đã bị ông ta giam cầm.
Dưới sự vây quanh của đám người trong tộc, Mục Cửu Giang cầm một thanh Quỷ Đầu Đao trong tay, đi về phía nội phủ của Mục gia.
“Có sự giúp đỡ của hai vị chân nhân, tên tiểu súc sinh đó nhất định sẽ chết không còn gì nghi ngờ.
Bây giờ, bổn tọa, à không, bổn gia chủ sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc, tiêu diệt hậu họa về sau!”, ánh mắt Mục Cửu Giang lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Ông ta đến nội phủ của Mục gia, trong đó chỉ có một người, đó chính là Mục Thanh Khung, mặc dù ông ta biết Mục Thanh Khung là một phế nhân nhưng ông ta vẫn muốn tự tay giết Mục Thanh Khung.
Thứ nhất là để lập uy, thứ hai là cắt đứt hoàn toàn tư tưởng của một số bè lũ.
“Hừ, sao không thấy bóng dáng của đám ma hổ Phệ Linh U kia đâu?”, đại trưởng lão đến nội phủ, nơi này từng là nơi ở của gia chủ Mục Cửu Uyên, sau khi Mục Long trở về, xung quanh có yêu hổ canh giữ, người thường không dám đến gần.
Khi Mục Long rời đi, không mang theo con yêu hổ nào, nhưng hôm nay lại không thấy con nào cả.
“Hừ, bổn gia chủ đường đường là cao thủ tầng bốn Ngự Hồn cảnh, lẽ nào lại sợ mấy thứ súc sinh yêu nghiệt kia sao, các ngươi, đi theo ta!”, vẻ mặt Mục Cửu Giang đằng đằng sát khí.
Tuy nhiên, ngay khi bước chân vào nội điện, từ trong cung vang lên những tiếng hổ gầm dữ dội khiến người ta kinh ngạc.
Ngay sau đó, hơn hai mươi con ma hổ Phệ Linh U đồng loạt xông ra chặn đường ông ta, hổ vương Hắc Hoàng đứng ở phía trước, trên đầu có một chiếc sừng như mũi dao, trong đôi mắt đỏ như máu lộ ra vẻ dữ tợn, nhe răng gầm thét, như muốn chọn người ăn tươi nuốt sống!
Khuôn mặt đám người nhát gan trong tộc thay đổi.
Đây là ma hổ Phệ Linh U đấy, là ác mộng của tu sĩ, như thế nào là nhìn chằm chằm như hổ đói? Cảnh trước mắt chính là như vậy!
Bọn họ bị dọa sợ đến mức liên tục lùi lại, sợ rằng lỡ như đám hổ kia nóng nảy, không nhịn được xông qua đây thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Hừ, sợ cái gì? Có bổn gia chủ chống đỡ, sợ gì mấy con yêu thú này”.
"Thôi vậy, bổn gia chủ sẽ ra tay thu phục con hổ vương này làm vật cưỡi, cũng để cho các ngươi biết, tên tiểu súc sinh Mục Long đó có thể làm được gì, bổn gia chủ mà bắt tay làm thì chỉ dễ như trở bàn tay thôi!"
"Thật sao? Mục Cửu Giang, ngươi dám gọi con trai ta là tiểu súc sinh, đã hỏi ý kiến lão tử chưa?”, đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ sâu trong đại điện.
"Cộc cộc cộc...”, tiếng bước chân rõ ràng càng lúc càng lớn, sau đó, một bóng người cao hơi gầy, ngạo nghễ đứng trước đại điện.
"Mục...Mục Thanh Khung!"
"Là ông ta!"
Khi mọi ngươi nhìn thấy bóng dáng này, ai nấy cũng không khỏi sửng sốt.
Từng là cường giả đứng đầu Mục gia, mặc dù biết ông là phế nhân, nhưng vừa nhìn thấy ông, tinh thần của mọi người vẫn không