"Đây mới là mục đích của Lâu sư tỷ đúng không, thôi vậy, không biết Lâu sư tỷ nhìn trúng bảo vật nào của ta?”, Triệu Linh Đan mỉm cười.
Từ lúc nghe Lâu Thính Tuyết khen Mục Long, nàng ta đã mơ hồ đoán được mục đích của Lâu Thính Tuyết.
"Sư muội đúng là một người thẳng thắn, nếu đã như vậy, ta cũng không vòng vo nữa”.
Nói xong, Lâu Thính Tuyết lật tay, trên tay xuất hiện một vật gì đó.
Đó là một chiếc bình ngọc màu tím, trong suốt óng ánh, khi chiếc bình ngọc hiện ra, xung quanh tỏa ra một mùi thơm lạ, cực kỳ sảng khoái và say đắm lòng người.
“Một bình Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ đánh cược với Chu Thiên Kiếm Đồ trong tay sư muội!”, Lâu Thính Tuyết bình tĩnh nói.
“Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, Lâu sư muội, không ngờ muội lại có thứ tốt như thế này!”, ngay lập tức, Tiêu Nhược Cuồng đi tới, vẻ mặt say sưa, nuốt nước miếng liên tục.
"Theo truyền thuyết, thiên hạ có bát đại cổ tửu, lần lượt là Túy Sinh Mộng Tử Thang, Ảm Nhiên Tiêu Hồn Tửu, Hồng Nhan Huyết Thang, Thần Ma Thiên Lộ, Hầu Nhi Tửu, Âm Dương Vô Căn Dịch, Huyền Minh Tuyết Ngọc Túy và Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ”, Kiếm Thập Tam đứng bên cạnh, hai mắt sáng lên, giống như đang đếm gia bảo.
“Không ngờ, Kiếm sư đệ cũng là người thích rượu”, Tiêu Nhược Cuồng vỗ vai Kiếm Thập Tam, như thể hắn ta đã tìm được một người bạn tri kỷ.
"Tất nhiên rồi, bát đại cổ tửu vô cùng quý hiếm.
Nếu ta sớm biết Lâu sư tỷ có một trong số đó là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ thì ta đã lấy Chu Thiên Kiếm Đồ đổi từ lâu rồi”, Kiếm Thập Tam nhớ đến Chu Thiên Kiếm Đồ, càng nghĩ càng thêm đau lòng.
Ở bên cạnh, Triệu Linh Đan nhìn hoa quang lưu chuyển trong Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
"Tương truyền rằng loại rượu này được ủ bằng cách thu thập tinh hoa của mãn thiên tử hà và một sợi thiên địa pháp quang trộn với một trăm lẻ tám loại thiên tài địa bảo.
Có thể giúp con người ngộ đạo, vì thế nên mới có tên là Ngộ Đạo Tửu, vô cùng trân quý".
“Nếu như Lâu sư tỷ thích Chu Thiên Kiếm Đồ trong tay ta, vậy thì ta sẽ chấp nhận đánh cược”, Triệu Linh Đan không chút do dự nói, trực tiếp cược Chu Thiên Kiếm Đồ.
Mặc dù Triệu Linh Đan biết từ trước đến nay Lâu Thính Tuyết luôn rất thận trọng, đột nhiên bây giờ lại như vậy, chắc chắn có gì đó bất thường, nhưng nàng ta vẫn đồng ý.
Động thái này có thể là một hình thức hỗ trợ khác của nàng ta dành cho Mục Long.
“Mục Long, nhờ ngươi cả đấy!”, Triệu Linh Đan mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vụ cá cược này vừa được xác định thì đại chiến trên võ đài cũng chính thức bắt đầu.
Khí thế bừng bừng, hai bên không ai thua ai, chỉ có thể xem ai khuất phục trước!
"Ta đã từng nói, ta muốn ngươi quỳ xuống sám hối, tâm phục khẩu phục, cho nên ta sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào!"
"Ta sẽ cho ngươi thấy, sự lợi hại của Mục Thiên Dao ta!"
Trong khi Mục Thiên Dao cười chế nhạo, hào quang của nàng ta tăng vọt.
"Thập phương huyền cung, trấn áp!"
Khoảnh khắc tiếp theo, sau lưng Mục Thiên Dao, một vòng xoáy mười phương màu trắng xuất hiện, khí tức cả người giống như xiềng xích bị phong ấn lâu ngày được mở ra, vô cùng kinh người.
"Thập phương huyền cung, vậy mà lại là thập phương huyền cung!"
"Chuyện này sao có thể? Từ xưa đến nay, tu sĩ chỉ có thể khai mở cửu phương huyền cung.
Ta chưa từng nghe nói có thập phương huyền cung bao giờ!"
"Đúng thế, trong sách cổ của gia tộc ta có ghi chép, sao mà sai được!"
Cảnh tượng này hoàn toàn đánh đổ nhận thức của mọi người.
Cửu phương đã là điểm cuối rồi, tu sĩ Bích Cung cảnh khai mở cửu phương huyền cung, đây là thường thức của tất cả tu sĩ, nhưng hôm nay thường thức này đã bị phá vỡ.
Không cần nghĩ