Khi chiếc vòng bị đứt, tất cả người hầu đều nháo nhào lên, vội vàng tìm hết chiếc vòng này đến chiếc vòng khác để phù hợp với bộ đầm.
Nhưng Trương Mỹ thì không muốn nán lại để thử vì sợ trễ giờ.
"Tiểu thư, cô mau đeo chiếc vòng này vào xem có hợp với bộ đầm không?"
"Thôi không cần đâu, như vầy cũng đã đẹp lắm rồi.
Mọi người đã cất công chuẩn bị cho tôi đẹp đến mức tôi nhận không ra như thế này thì cho ù dù có không đeo chiếc vòng tay này cũng chẳng làm cho tôi bớt đẹp hơn đâu.”
Trương Mỹ mỉm cười nói.
“Nhưng mà…”
“Tôi sắp trễ giờ rồi, tôi không muốn Ảnh Quân phải chờ lâu đâu.” - Cô nhẹ giọng giải thích rồi quay sang người quản gia đang đứng chờ nói tiếp - “Chúng ta đi thôi.”
“Ơ, v… vậy tiểu thư đi thong thả.”
Bọn họ thấy thế đành miễn cưỡng chấp nhận, cúi nhẹ người chào Trương Mỹ.
Trương Mỹ cùng quản gia đến nơi diễn ra bữa tiệc.
Đứng trước cửa phòng là một dáng người cao ráo cùng mái tóc màu nắng quen thuộc, đang loay hoay chỉnh lại trang phục.
Chẳng biết là do cô hầu gái sử dụng hai loại tinh dầu kia hay là do Ảnh Quân quá đỗi mê người mà khi Trương Mỹ chỉ nhìn vào tấm lưng vững chãi kia là cô đã cảm nhận được sự nóng bỏng của Ảnh Quân trong bộ âu phục màu trắng kia.
Ôi mẹ ơi, người gì mà đến cái lưng cũng đẹp dữ vậy trời.
Đến cả… cái đó cũng đẹp nữa, Trương Mỹ cắn nhẹ môi, dời tầm mắt xuống dưới một chút và nghĩ thầm.
“Bác đưa con đến đây là được rồi, con tự đến chỗ anh ấy.”
Trương Mỹ vỗ nhẹ vai báo cho người quản gia đang đi trước dẫn đường cho mình.
“Vâng.”
Ông ấy cúi nhẹ người chào cô rồi rời đi.
Trương Mỹ đợi người quản gia ấy đi xa, sau đó liếc ngang liếc dọc xem thử còn có người nào ngoài cô và anh không.
Khi đã đảm bảo rằng không có ai, Trương Mỹ mới tự tin chạy đến, đánh mạnh vào mông Ảnh Quân một cái khiến anh giật mình quay phắt đầu lại.
“Ái chà, hôm nay em bạo quá nhỉ? Chắc tối nay muốn lắm phải không hửm?”
Anh vuốt nhẹ tóc, nhếch mép nở nụ cười lãng tử, một nụ cười chỉ Trương Mỹ mới có thể nhìn thấy.
Trương Mỹ nghe Ảnh Quân nói thế thì khẽ giật mình.
Quả thật là hôm nay cô đột nhiên “có hứng” cũng muốn đôi chút.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tấm lưng ấy của anh, trong đầu cô đã xuất hiện hình ảnh tấm lưng ấy đầy vết cào cấu do cô gây ra.
Lý do là gì thì chắc hẳn ai cũng biết.
Vì bị nói trúng tim đen, Trương Mỹ đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác nói:
“Anh im đi.”
“Oh, em không phủ nhận điều đó, nghĩa là em muốn đúng không? Vậy là anh đoán đúng rồi.”
Trên môi Ảnh Quân vẫn giữ nguyên nụ cười mê người ấy, anh tiến tới ôm eo Trương Mỹ, kéo cô vào lòng.
Tay kia nâng nhẹ cằm Trương Mỹ lên để cô đối mặt với anh, Ảnh Quân nhìn chằm chằm Trương Mỹ một lúc, lại dời tầm mắt xuống bờ môi đỏ hồng, mềm mại kia đang vô tình quyến rũ anh.
Yết hầu Ảnh Quân khẽ lay động, không kiềm được lòng, anh cúi đầu hôn lên cánh môi kia.
“Ưm…”
Trương Mỹ khẽ cau mày nhỏ giọng rên khi Ảnh Quân cắn nhẹ vào môi cô.
Mãi đến một lúc sau, khi Trương Mỹ đẩy nhẹ Ảnh Quân ra thì anh mới dừng lại, luyến tiếc rời khởi bờ môi kia.
“Em đẹp lắm đấy, đúng là vợ tương lai của anh.”
Ảnh Quân cười nói.
“Chúng ta vào đi, nãy giờ đứng đây cũng lâu lắm rồi.
Hẳn là mọi người cũng đang chờ đấy.”
Trương Mỹ ngượng ngùng đổi sang chủ đề khác, nếu còn để anh nói tiếp về vấn đề này chắc đầu cô bốc khói mất.
“Chúng ta là nhân vật chính của bữa tiệc mà, muốn vào lúc nào chả được.”
Mặc dù nói thế nhưng Ảnh Quân vẫn chỉnh lại đầu tóc và trang phục của cô và anh, ôm Trương Mỹ sát vào người mình rồi gõ vào cửa để hai người hầu bên kia mở cửa cho cả hai người.
Cánh cửa được mở ra, Trương Mỹ và Ảnh Quân bước vào, mọi người ở bên dưới sảnh lập tức đưa mắt nhìn cặp đôi trai tài gái sắc kia vỗ tay chúc mừng họ.
Trương Mỹ nở nụ cười tươi tắn, làm lay động biết bao trái tim của những chàng trai ở bên dưới.
Đến lượt Ảnh Quân, anh trở về khuôn mặt lạnh lùng vốn có, mặc dù ở bên cạnh Trương Mỹ anh cũng có cùng một vẻ mặt như thế, đôi lúc đùa giỡn thì có xen vào một chút biểu cảm.
Thế mà khuôn mặt không cảm xúc ấy vẫn đốn tim mọi chị em phụ nữ.
“Đây là người mà thiếu gia Maximilian sẽ đính hôn sao? Trông cũng thuận mắt đấy.”
Một vị nữ khách đưa mắt đánh giá Trương Mỹ đang đi xuống cùng với Ảnh Quân.
“Chậc, chỉ là có một chút nhan sắc thôi mà,
“Nghe bảo là người ngoại quốc, hình như là người Việt giống phu nhân đấy.”
Thêm một người khác bổ sung thêm.
“Đúng là mắt nhìn người của thiếu gia Maximilian có khác, ngoài từ mỹ nhân ra thì tôi không biết dùng từ nào có thể diễn tả được cô ấy cả.”
Một chàng trai tấm tắc khen ngợi.
“Mà nghe đồn là trước khi cô gái này đính hôn với thiếu gia thì còn có một người nữa đấy, nhưng không được công bố ra bên ngoài vì cô ta hay gây phiền phức cho thiếu gia rất nhiều.
Mãi cho đến khi hủy hôn ước rồi thì giới truyền thông mới biết đấy.”
“Oh, tôi cũng nghe về tin đồn đó đấy.”
Cậu ta