Mãi đến một lúc lâu sau, bác sĩ mới bước ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ông ấy lấy tay chặm nhẹ trên trán để lau những giọt mồ hôi ấy.
Ảnh Quân thấy vị bác sĩ vừa bước ra, anh liền đứng lên, sải bước đi nhanh đến và nắm chặt hai vai ông ấy, hỏi tới tấp.
“Bác sĩ, cô ấy bị gì vậy? Có nặng lắm không? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Bây giờ tôi có thể vào thăm được không?...”
Vừa bước ra lại gặp bộ dạng nôn nóng đến mức đáng sợ ấy của Ảnh Quân cùng với hàng loạt câu hỏi được đặt ra, khiến vị bác sĩ ấy giật mình hoảng sợ.
Cặp mắt xanh biêng biếc như đại dương của anh, vốn trong vắt khiến người nhìn chỉ muốn đắm chìm vào trong đôi mắt ấy, nay lại đục ngầu như muốn nhấn chìm người nhìn.
“À… ừm…”
Ông ấy ngập ngừng, đảo mắt tứ phía, không dám nhìn thẳng vào mắt Ảnh Quân.
Vì trông ánh nhìn của anh giống như sẽ nuốt chửng người bác sĩ hay thậm chí là san bằng cả bệnh viện nếu như ông ấy nói “không thể qua khỏi” hoặc những câu tương tự thế.
Lorayne thấy dáng vẻ co rúm người lại của bác sĩ thì nhanh chóng tiến tới kìm hãm sự nóng tính ấy của Ảnh Quân.
“Con từ từ thôi, đừng gấp.
Hỏi dồn dập như thế thì người ta trả lời kiểu gì?” - Ông quay sang nhìn vị bác sĩ đang cố gắng tiêu hóa mấy câu hỏi vừa nãy rồi trầm giọng nói - “Thật xin lỗi, con tôi nó chỉ lo lắng quá mức cho vợ tương lai của nó thôi.”
“Ahem, không sao.
Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của cậu ấy, nhưng vẫn mong cậu Ông ấy hằng giọng, lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, điềm đạm của một vị bác sĩ rồi nói tình trạng của Trương Mỹ cho mọi người nghe.
“Trước tiên thì bệnh nhân đã tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng mà…”
Khi tất cả mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm vì Trương Mỹ không sao, thì đến giây tiếp theo thấy sự ngập ngừng của bác sĩ, họ lại quay trở về trạng thái cũ.
“Nhưng mà gì? Bác sĩ mau nói đi.”
Di Mai sốt sắng nói.
“Mọi người nên chú ý đến tâm trạng của bệnh nhân nhiều hơn, vì qua kiểm tra tổng quát, tôi thấy cô ấy có dấu hiệu bị nhiễm độc do uống thuốc an thần quá liều.
Tôi có thể đoán rằng cô ấy uống hơn hai mươi viên thuốc an thuốc, đã vậy còn uống thêm rượu nữa.
Rượu sẽ làm cho quá trình ngộ độc tiến triển nhanh hơn, nếu người nhà đưa bệnh nhân đến đây trễ năm phút thôi, là có thể dẫn đến nguy cơ tử vong.”
Ông ấy hơi cau mày, nghiêm mặt giải thích.
Nghe bác sĩ nói như thế, ai nấy đều vô cùng bất ngờ, nhất là Ảnh Quân.
Anh rõ ràng thấy Trương Mỹ không hề có biểu hiện của bệnh trầm cảm.
Mặc dù đôi lúc tính khí có hơi thất thường, khi thì rất vui vẻ, cười đùa suốt ngày, khi thì trầm mặc, ít nói, hay thậm chí là cáu gắt ngay cả khi Ảnh Quân nói những lời quan tâm cô.
Nhưng đó đã là bản tính của Trương Mỹ rồi.
Chẳng lẽ em ấy thấy áp lực về việc đính hôn với mình trong khi vẫn còn ám ảnh về cuộc