Bắt đầu việc điều tra, Ảnh Quân triệu tập tất cả người hầu trong nhà, bao gồm cả Travis, quản gia nhà anh.
Khi những người hầu đã có mặt đông đủ, Ảnh Quân đưa cặp mắt sắc bén dò sét từng người, anh đưa mắt tới ai là người đó lập tức run cầm cập, toàn thân lạnh toát đổ mồ hôi hột.
“Thiếu gia có chuyện gì mà tập hợp tất cả người hầu lại vậy?”
Travis đứng bên cạnh anh hỏi.
“Vào ngày diễn ra bữa tiệc, những ai đã có mặt ngày hôm đó?”
Ảnh Quân không trả lời ông mà trực tiếp hỏi đám người hầu.
Bọn họ khó hiểu đưa mắt nhìn nhau rồi lần lượt nước lên.
“Có đúng là những người này không chú? Không dư không thiếu chứ?” Anh quay sang hỏi Travis.
“Ngoại trừ một người xin nghỉ việc và ba người xin nghỉ làm ngày hôm nay thì đúng thật là những người này đã phục vụ cho bữa tiệc ngày hôm đó.”
“Ai là người tìm thấy Trương Mỹ ngày hôm đó?”
Ảnh Quân gật đầu rồi hỏi người hầu.
“Dạ, là tôi ạ.”
Một chàng trai rụt rè giơ tay lên.
“Khi cậu tìm thấy cô ấy, cậu có để ý xung quanh Trương Mỹ có gì khác thường không?”
Ảnh Quân nheo mắt nhìn cậu trai ấy khiến anh ta càng sợ sệt.
Sao bây giờ mình giống như tội phạm bị tra hỏi vậy? Cậu ấy lo lắng thầm nghĩ.
Anh ta ngẩng đầu lên trần nhà một lúc lâu để cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó.
“Ừm… Nếu tôi nhớ không lầm thì không ạ, tôi chỉ thấy một ly rượu sâm panh bị vỡ trên mặt đất thôi.
Tôi đoán chắc tiểu thư đã làm rơi nó khi bị ngất.”
Vậy thì ly rượu đó chắc chắn có vấn đề! Nếu mình nhớ không lầm thì ly đó cô ấy uống khi tiếp chuyện với giám đốc công ty Hamza, Ảnh Quân khẽ cau mày thầm nghĩ.
“Thôi được rồi, mọi người tạm thời lui đi.” - Anh phất phất tay đuổi bọn họ đi rồi quay sang hỏi Travis - “Chú còn giữ hồ sơ xin việc của những người vắng mặt trong buổi tiệc chứ?”
“Thưa có, mọi thông tin của người làm đều được lưu trữ lại hết, kể cả khi họ nghỉ việc thì hồ sơ vẫn giữ lại ít nhất là mười năm thì mới mang đi hủy.”
Ông ấy cung kính đáp.
“Vậy một lát nữa chú hãy mang hồ sơ của bọn họ đến phòng làm việc con.”
“Vâng.”
Ảnh Quân về phòng làm việc, anh mở máy tính lên xem lại camera hôm diễn ra bữa tiệc.
Ngồi xem một lúc lâu, đến đoạn Trương Mỹ lấy ly rượu từ người phục vụ, Ảnh Quân dường như sắp biết được hung thủ là ai, nhưng có vẻ như cậu ta biết cách che giấu khuôn mặt của mình, camera hầu như không quay hết khuôn mặt người phục vụ ấy được, chỉ thấy được một phần ba khuôn mặt của hắn thôi.
Các camera khác cũng thế, hắn toàn di chuyển ở góc chết của máy quay.
“Chậc, chết tiệt!”
Ảnh Quân tức muốn điên máu, anh đập mạnh bàn khiến chiếc máy tính rung lắc, đồ đạc được đặt trên bàn cũng ngã lên ngã xuống.
Qua đó cũng có thể thấy được một phần nào đó cơn thịnh nộ của anh, nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Chỉ sợ Trương Mỹ gặp nguy hiểm đến mức ngay ranh giới sinh tử, Ảnh Quân sẽ phá nát căn phòng này bằng cách lật tung hết tất cả đồ đạc có trong phòng mất.
Điều tồi tệ hơn cả là anh sẽ mất đi lý trí mà làm điều trái với pháp luật.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ảnh Quân bừng tỉnh.
Sau đó là giọng của Travis vọng vào.
“Thiếu gia, tôi mang hồ sơ đến đây ạ.”
“Vào đi.”
Ảnh Quân lạnh giọng nói.
Travis khựng người khi ông vừa mở cửa ra, điều đầu tiên ông cảm nhận được là sự lạnh lẽo và sát khí phát ra từ người anh, đã khiến căn phòng vốn dĩ rất bình thường trở nên đáng sợ.
Mặc dù Travis làm việc ở đây từ rất rất lâu rồi, nhưng sau một thời gian dài không tiếp xúc với Ảnh Quân, có vẻ như ông đã mất hết dũng khí khi đối diện với sự tức giận của Ảnh Quân rồi.
Ông ngập ngừng bước đi, đặt tập hồ sơ lên bàn anh rồi nói: “Đây là những thứ ngài cần đây.”
“Ra ngoài.”
Anh chống tay lên bàn bóp nhẹ mi