Nghe thế, anh trầm mặc nhìn khuôn mặt đang tái đi của Trương Mỹ.
Đến phòng cấp cứu, dĩ nhiên y tá và bác sĩ không cho Thanh Hoa và Ảnh Quân vào,
nên hai người họ chỉ có thể ngồi ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi.
_______________________
Dạo gần đây Vũ Đình cảm thấy có chút khó chịu trong người, cộng thêm áp lực từ công việc khiến tâm trạng cô cũng ảnh hưởng.
Cô cáu gắt, dễ nổi nóng hơn với cấp dưới từ những lỗi sai nhỏ nhất.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chẳng tốt chút nào, nên Vũ Đình đã vào bệnh viện khám xem sao.
Vô tình, cô lại gặp Ảnh Quân và Thanh Hoa đang ngồi ở trước phòng cấp cứu.
Không khỏi bất ngờ, Vũ Đình nhanh chóng tiến đến chỗ hai người họ hỏi.
Ủa, chẳng phải người ngồi đằng kia là Ảnh Quân hay sao? Mình tưởng anh ấy đang ở Pháp cùng với Trương Mỹ chứ? Sao giờ lại xuất hiện ở đây? Hay là do mình nhìn lộn? Mà cũng không phải, ngoại hình của Ảnh Quân trông nổi bật thế mà, không có chuyện mình nhìn lầm được.
Thôi, cứ đến gần xem sao, Vũ Đình nghĩ xong liền bước nhanh đến đó.
“Ảnh Quân, sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh và Trương Mỹ đang ở Pháp chứ?”
Cô vừa đi đến chỗ hai người họ và hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
“Ủa? Vũ Đình? Tôi và Trương Mỹ cũng chỉ mới về nước tầm hai ba ngày thôi.”
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Ảnh Quân quay sang nhìn thì nhận ra đó là người bạn thân của Trương Mỹ.
“Ra là vậy.
Còn đây là?”
Vũ Đình gật gật đầu rồi quay sang đưa mắt nhìn Thanh Hoa.
“À, xin chào, tôi là Thanh Hoa, đàn chị của Trương Mỹ.”
Thanh Hoa mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Oh, ra là chị à? Trương Mỹ hay kể cho em nghe về chị nhiều lắm, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.
Em là bạn thân của Trương Mỹ, Vũ Đình.”
Cô cũng nở nụ cười bắt tay với Thanh Hoa.
“Hân hạnh.”
Kết thúc màn chào hỏi, Vũ Đình nhìn sang Ảnh Quân, cô để ý thấy ánh mắt anh luôn hướng về phía phòng cấp cứu đang sáng đèn, nhìn chăm chăm vào đó mà chẳng thèm chớp mắt.
Lúc này, Vũ Đình mới chợt nhớ ra mới chợt nhớ ra mục đích chính của cô khi đến chỗ của Ảnh Quân là gì.
“À phải rồi! Anh thăm bệnh ai à? Hay đi khám bệnh?”
“Tôi không bị gì cả…” - Ảnh Quân nhìn Vũ Đình, anh im lặng một lúc lâu rồi mới trầm giọng, ngập ngừng trả lời - “ Trương Mỹ… em ấy nhập viện.”
“Hả?! Cô ấy bị gì mà nhập viện?”
Vũ Đình nghe Ảnh Quân nói như thế thì vô cùng sốc, hai mắt cô trợn tròn, ánh lên sự lo lắng nhìn anh.
“Việc này… tôi cũng không rõ, tôi nghe người khác kể lại thôi.”
Ảnh Quân lại một lần nữa ấp úng đáp.
Không hiểu sao anh lại sợ việc này sẽ khiến Vũ Đình nghĩ xấu về anh.
Có khi nào cô ấy sẽ nghĩ mình là một người bạn trai vô tâm, không để ý đến tình trạng sức khoẻ của người yêu, đến mức mà phải nhập viện không? Rồi cô ấy sẽ cảm thấy mình không xứng đáng để có được tình yêu của Trương Mỹ, sau đó thì khuyên em ấy chia tay mình, Ảnh Quân lo lắng suy nghĩ đủ thứ trường hợp sẽ xảy ra sau khi Vũ Đình nghe tin vừa nãy.
“Anh…”
Cô định mở miệng nói gì đấy, nhưng chưa kịp nói đến chữ thứ hai là Vũ Đình đã bị Ảnh Quân cắt ngang.
“Có thể cô sẽ nghĩ tôi là một tên người yêu tệ bạc, cô muốn nghĩ như thế nào cũng được.
Chỉ cần cô biết rằng tình cảm của tôi dành cho Trương Mỹ còn sâu đậm hơn của em ấy đối với tôi.” - Ảnh Quân tuôn ra một tràng thật dài, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, anh ngừng một lúc để lấy hơi rồi lại nói tiếp - “Và tôi cũng xin lỗi cô khi khiến em ấy phải liên tục nhập viện với đủ lý do.
Tôi sẽ không biện hộ hay gì cả, nhưng chỉ xin cô đừng khuyên Trương Mỹ chia tay với tôi.”
Vũ Đình và Thanh Hoa ngẩn cả người khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ảnh Quân khi anh nói những lời chân thành từ tận đáy lòng như thế.
Đây là lần đầu tiên hai người họ chứng kiến một mặt khác của anh, ngoài vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Vũ Đình lặng người nhìn Ảnh Quân một lúc lâu rồi nói:
“...Có thể anh chưa biết, trước đây, khi Trương Mỹ vẫn chưa ly hôn với Cửu Mạnh ấy, cho dù bị thương nặng đến như thế nào cô ấy vẫn không đến bệnh viện, Cửu Mạnh cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến Trương Mỹ.” - Cô ấy ngừng một lúc như đang hồi tưởng lại quá khứ rồi nói tiếp - “Cho nên khi cô ấy đến trại trẻ mồ côi, tôi luôn phải để ý đến mọi thứ của