Cảm thấy sức khỏe đã ổn hơn, bác sĩ đã cho Trương Mỹ xuất viện.
Ảnh Quân bắt cô phải ở nhà anh để tiện việc chăm sóc.
Trương Mỹ tuy đã từ chối, nhưng anh lại lấy tiền lương ra để đe dọa cô nên cô đành đồng ý.
Thấm thoắt đã đến ngày thi đấu, trang phục cũng đã xong.
Đó là một chiếc áo trễ vai cổ vuông màu đen, và chiếc quần đùi jean.
Dưới phần ngực có sợi dây in chữ “bad girl” dùng để cột vòng lên cổ, chiếc quần jean cũng có sợi dây như thế ở thắt lưng.
Cùng với đôi boot cao đến đầu gối và một chiếc áo khoác da.
Trương Mỹ hiện giờ đang ngồi ở phòng chờ, cô đang thắt một nửa bên tóc sát vào da đầu, mang thêm vài đôi bông tai không cần xỏ khuyên.
Cuối cùng là dán một miếng hình xăm tạm thời vào trên ngực.
Giờ thì đến phần trang điểm, cô cố gắng trang điểm để hợp với phong cách này nhất có thể.
Trông Trương Mỹ bây giờ hệt như bad girl chính hiệu vậy.
Số thự tự của cô ở vòng này là số hai mươi nên Trương Mỹ sẽ có nhiều thời gian hơn.
*Cốc cốc*
“ Trương Mỹ, chị vào được không? “
Thanh Hoa đứng bên ngoài nói vọng vào trong.
“ Vâng.
“
Cô ló mặt vào nhìn Trương Mỹ.
Thanh Hoa thấy cô dường như lột xác trở thành một người khác.
Điều này khiến cô rất bất ngờ.
“ Oh my god! Là em đó hả Trương Mỹ.
“
Thanh Hoa bước nhanh đến gần cô, đi một vòng xung quanh Trương Mỹ để ngắm nhìn.
“ Chị không nhìn ra luôn đấy, như trở thành một người khác luôn.
“
“ Ha ha, cảm ơn chị.
Chị cũng có kém gì em đâu, đồ chị thiết kế cũng ngầu thế kia mà.
“
“ Có thể em không tin, nhưng đây là phong cách ăn mặc của chị lúc chị trong thời học sinh đấy.
“
“ Thật á?! “
“ Thật mà, hồi đó chị quậy lắm cơ, nhưng mà khi quen Tử Văn thì anh ấy đã ‘thuần hóa’ chị.
“
Cô vừa nói vừa nở một nụ cười dịu dàng như đang hồi tưởng về thời thanh xuân của mình.
“ Vậy chắc chủ đề lần nay là thế mạnh của chị rồi nhỉ? “
“ Ừm.
“
“ À mà, chị số mấy thế? “
“ Số 25.
”
“ Vậy em diễn trước chị rồi.
Em số 20.
“
“ Oh, vậy chúng ta nhanh ra ngoài thôi.
“
Lần trước vì mệt trong người và cũng có chút lo lắng nên Trương Mỹ không có cơ hội ngắm nhìn Ảnh Quân giờ thì có cơ hội ngắm rồi.
Đứng ở trong cánh gà, cô kéo nhẹ màn sang một bên để có thể ngắm nhìn anh từ xa.
Trương Mỹ thấy Ảnh Quân đang chăm chú nhìn từng thí sinh đang biểu diễn với vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
Có một vài người vì biểu cảm đó mà bắt đầu hồi hộp và sợ nên ảnh hưởng đến phần trình diễn.
Khi đến lượt Trương Mỹ, chiếc áo khoác được cô cầm vắt trên vai.
Từng bước đi của Trương Mỹ vừa mạnh mẽ lại vừa có phần uyển chuyển.
Dưới ánh mắt của Ảnh Quân, cô không hề sợ nó, ngược lại, cô còn mê say mê đắm đôi mắt xanh như đại dương kia.
Trương Mỹ nhìn thẳng vào mắt anh.
Ảnh Quân cũng bất ngờ, nhưng cũng nhìn lại vào đôi mắt màu xám tro đầy mơ mộng kia.
“ Hai cái người này, liếc mắt đưa tình vừa thôi.
Đây là cuộc thi đấy.
“
Minh Triết ngồi bên cạnh thấy thế lấy cùi chỏ đẩy mạnh vào tay anh.
Cẩu lương này cũng ảnh hưởng đến cuộc thi quá đi, nên anh phá, anh phá.
“ Biết rồi.
“
Sau một lúc thì cuối cùng cũng có kết quả, Trương Mỹ và Thanh Hoa may mắn vào vòng trong.
Tuy nhiên, số lượng người được vào vòng trong đã giảm đáng kể.
[.
.
.]
Chớp mắt một cái đã đến vòng chung kết, chỉ có sáu người được vào vòng này thôi.
Chủ đề của vòng cuối rất mơ hồ, chỉ duy nhất một chữ “Nhã”.
Theo như cô nghĩ thì từ “Nhã” này là sự thanh lịch, quý phái, thùy mị.
Hên cho Trương Mỹ là những dạng trang phục kiểu này là thế mạnh của cô.
Trương Mỹ nhất định sẽ may một bộ đầm còn đẹp hơn bộ đầm lần trước.
“ Cuối cùng cũng xong rồi.
Mệt quá đi.
“
Cô vươn người một cái sau khi may xong bộ đầm cho vòng cuối cùng.
Đây là một bộ đầm Trương Mỹ lấy cảm hứng từ bầu trời sao đêm.
Chiếc đầm trễ vai có màu xanh đen, phần ngực được đính một chiếc bông hoa to bằng các loại hạt cườm to nhỏ khác nhau, ngang hông cũng được đính hạt cường như một chiếc thắt lưng, trên đó cũng đính một bông hoa nhỏ.
Phải nói là công đoạn đính hạt cườm vào bộ đầm thôi thì cũng đã mất hai ngày trời của cô rồi.
Tay áo được làm dài ra, để khi di chuyển nó sẽ bay phất phơ như phụ họa thêm cho Trương Mỹ, phần trên có màu xanh đen rồi từ từ nhạt dần.
Phần chân váy được làm xòe ra, bên trong là lớp những lớp vải màu xanh đen, phần giữa là một lớp vải kim tuyến trông như những ngôi sao sáng trong một bầu trời tăm tối, bên ngoài là một lớp vải voan lượn sóng cũng màu xanh đen nốt, được may ở hai bên hông.
“ Nghỉ một lát rồi mặc thử xem có gì chưa ổn rồi sửa luôn vậy.
“
Sau mười lăm phút nghỉ ngơi thì cô mặc thử bộ đầm đó vào để xem có chật chỗ nào hay không.
Rồi đi thử vài vòng để làm quen.
“ Chắc là được rồi.
Phải ngủ sớm để mai còn thi nữa.
“
Nói rồi Trương Mỹ cởi bộ đầm đó ra, đi vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ.
[.
.
.]
“ Trương Mỹ, em chuẩn bị tới đâu rồi.
“
Thanh Hoa vào phòng chờ của cô hỏi.
“ Em đang trang điểm ạ.
“
“ Em vẫn chưa làm tóc à? “
“ Vâng, trang điểm xong thì em sẽ làm tóc.
“
“ Hay để chị làm giúp em nhé? “
“ Hả? Như vậy có được không chị? “
“ Được chứ, chị muốn giúp em mà.
“
“ Tuy hiện tại là đối thủ của nhau, nhưng em vẫn là hậu bối của chị mà, là đàn anh đàn chị thì phải giúp chứ.
“
Cô vừa nói vừa chả lại mái tóc cho Trương Mỹ.
“ Tóc em mượt quá, vừa mềm còn vừa thơm nữa.
“
“ Vậy à, em cảm ơn.
“
Thanh Hoa nối vào tóc của cô một ít tóc light kim tuyến, thắt bím rồi búi một ít tóc lên.
Phần còn lại xõa tự nhiên.
Cô chỉnh lại mái của Trương