Ảnh Quân sải bước đi nhanh về phía Trương Mỹ, kéo cô vào lòng và ôm chặt.
“ Hai người định làm cái gì vậy? Anh đã không trân trọng Trương Mỹ khi cô ấy còn ở bên cạnh anh thì thôi đi, bây giờ thì sáp sáp lại, nối lại tình xưa.
Anh còn có ý định hôn cô ấy nữa chứ.
“
“ Hôn? “
Cả Trương Mỹ và Cửu Mạnh nghe đến đây thì đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
“ Không nói nữa.
“
“ Trương Mỹ! Đi về! “
Ảnh Quân nói rồi kéo cô đi một mạch.
“ Ơ nhưng mà… “
Trương Mỹ quay đầu nhìn Cửu Mạnh đang đứng tròn mắt nhìn cô.
Cô khẽ cúi đầu chào anh.
“ Ảnh Quân, khoan đã, đi từ từ thôi.
“
“ Đau tay.
“
Lúc này, anh hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô, cho đến khi cô nói đau.
Ảnh Quân mới giật mình, lấy lại bình tĩnh rồi buông tay Trương Mỹ ra.
“ Tôi xin lỗi đã làm em đau.
“
Anh cầm nhẹ tay cô lên, nhìn vào vết hằng vẫn còn đỏ trên cổ tay cô rồi hôn nhẹ lên nó.
“ K - không sao.
“
Trương Mỹ thoáng đỏ mặt khi Ảnh Quân làm thế.
“ Nhưng mà...sao anh lại ở đây? Đáng lẽ vào lúc này thì anh phải ở công ty chứ? “
“ Ừm thì...tôi có chuyện ở đây.
“
“ Có chuyện? Chuyện gì? “
“ Không có gì.
“
“ Hả? Nãy giờ anh nói cái gì vậy? Lúc thì có chuyện, lúc thì không có chuyện.
Chẳng lẽ anh theo dõi tôi? “
Cô cười nói với Ảnh Quân.
“ … “
“ Anh theo dõi tôi thật á?! “
Trương Mỹ thấy anh im lặng thì bất ngờ hỏi lại lần nữa.
“ ...Từ lúc em lên máy bay.
“
“ Vậy là theo dõi ngay từ đầu luôn còn gì?! “
“ … “
“ Anh ghen à? “
“ Không có.
“
Nghe cô nói thế thì Ảnh Quân thoáng đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác.
“ Thôi nào, thành thật với bản thân chút đi chứ.
“
Trương Mỹ cười nói.
“ Nhưng mà khi nãy tôi bị bụi bay vào mắt nên Cửu Mạnh thổi giúp tôi thôi, chứ không phải hôn hít gì đâu.
“
“ Vậy à.
“
“ Thế bây giờ anh định làm gì? “
“ Tôi không biết, em đi đâu tôi đi đó.
“
“ Vậy thì ra biển đi dạo được không? Tôi thích ra đó lắm.
“
“ Được, chiều em hết.
“
Anh nói rồi kéo cô đi đến xe của anh để đưa Trương Mỹ đến biển.
Sau một lúc thì cũng tới nơi, bó hoa mà Cửu Mạnh tặng cô, cô để ở trong xe.
Trương Mỹ cởi giày ra rồi chạy một mạch đến biển, Ảnh Quân cũng theo sau cô.
Cô cùng anh đi dọc theo bờ biển, từng cơn sóng vỗ vào bờ thấm ướt chân họ.
“ Em thích biển lắm à? “
“ Vâng, thích lắm.
“
“ Vậy à.
“
Anh gật gật đầu, nhìn cô đang tung tăng đi.
Hơn hai mươi rồi mà đôi lúc trông cứ như trẻ con vậy, nhưng mà như thế thì dễ thương chết đi được, anh thầm nghĩ.
“ Đi dạo xong tôi đưa em về.
“
“ Vâng.
“
“ Ơ nhưng mà khoan đã, anh ở khách sạn nào thế? “
“ ...Kế bên phòng em.
“
Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói.
“ Cái gì?! Ôi trời ơi.
“
“ Vậy anh đi như thế này thì công việc ai giải quyết? “
“ Tôi mang theo giấy tờ cần thiết, những thứ không cần tôi phê duyệt thì trợ lý của tôi và Minh Triết sẽ xử lý thay.
“
“ Oh, ra vậy.
“
[.
.
.]
Chớp mắt một cái là đã đến ngày phải trở về, lại bắt đầu một chuỗi ngày làm việc.
Vui chơi đã rồi, giờ phải xắn tay áo lên và giải quyết công việc thôi.
“ Trương Mỹ, em đi chơi về cảm thấy như thế nào? Có vui không? “
Thanh Hoa hỏi.
“ Dạ vui chứ, em có mua quà cho chị và anh Tử Văn đấy.
“
Cô nói rồi lấy ra một túi đồ, bên trong có hai chiếc ly cặp được đựng trong một cái hộp rất xinh xắn.
“ Thế à.
Cảm ơn em nhé! Lát nữa chị sẽ nói cho Tử Văn biết.
“
Cô vui vẻ nhận lấy quà.
“ Vậy em có mua gì cho Ảnh Quân của em không? “
Thanh Hoa cười cười nói.
“ Hả?! Cái gì chứ? “
Trương Mỹ đỏ mặt nói.
“ Oh, chị xin lỗi.
Phải nói là ‘người yêu’ chứ.
“
“ Thôi nào.
Dĩ nhiên là em có mua rồi.
“
“ Em mua gì thế? “
“ Cà vạt đó chị.
“
Khi hai người đang nói chuyện thì Tử Văn bước vào, gõ nhẹ lên bàn cô.
“ Trương Mỹ, chủ tịch bảo em đến gặp ngài ấy.
“
“ Ôi trời, em vừa về là đã gọi ngay lên phòng rồi, chắc là nhớ em lắm đây.
“
Thanh Hoa cười cười nói.
“ … “
Trương Mỹ nghe thế thì cũng không nói gì.
Cô làm sao có thể nói rằng Ảnh Quân đã theo chân cô từ lúc đi cho đến lúc về chứ.
*Cốc cốc*
“ Vào đi.
“
Đến nơi, cô gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy giọng của anh cho phép vào thì cô mở cửa.
“ Chủ tịch gọi tôi có việc gì ạ? “
“ Ba ngày nữa em đi ký hợp đồng với công ty XXX.
“
“ Hả? “
“ Sao? Không đồng ý? Đi chơi về vui quá nên giờ không muốn làm việc à? “
Ảnh Quân nhìn Trương Mỹ