Tối đó, Ảnh Quân đến một quán bar, ngồi tách biệt trong một căn phòng yên tĩnh.
Khác hoàn toàn so với tiếng nhạc sôi động, sập sình ở bên ngoài.
“ Cậu ta lâu quá, trễ mười lăm phút rồi.
“
Anh cau mày khó chịu nhìn chiếc đồng hồ được đính kim cương sáng lấp lánh trên tay mình.
Tay còn lại cầm ly rượu sóng sánh dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo lắc nhẹ.
" Xin chào! Tôi vừa kịp giờ đúng không? "
Minh Triết từ đâu xuất hiện, đẩy cửa vào, vui vẻ nói.
" Kịp cái gì mà kịp, tôi chờ cậu mười lăm phút rồi đấy.
"
" Do cậu đến sớm thôi.
"
Anh ngồi xuống ghế, đối diện Ảnh Quân.
Bắt đầu rót rượu ra ly rồi nhâm nhi uống.
" Giờ cậu định làm gì tiếp theo trong việc theo đuổi Trương Mỹ? "
Minh Triết uống một ngụm rồi nói.
“ Không biết nữa.
“
“ Trời ơi, theo đuổi con nhà người ta mà không biết cách theo đuổi là sao? Kinh nghiệm tình trường của cậu đâu hết rồi hả? Phải vận dụng đi chứ.
“
“ Nếu được thì tôi đã làm rồi, không cần cậu phải suy nghĩ giúp đâu.
“
“ Trương Mỹ khác những người họ.
Nếu tôi theo đuổi cô ấy theo cái cách như hồi đó thì Trương Mỹ không những ghét tôi mà còn né tôi như né tà giống Cửu Mạnh đấy.
“
“ Mà khoan đã, tôi nhớ là tôi đã nói chuyện này cho cậu biết rồi mà? “
Ảnh Quân cau mày nhìn Minh Triết.
“ Ủa vậy hả? Xin lỗi, tôi không nhớ, nhiều việc quá.
“
Anh cười hì hì, gãi đầu nhìn Ảnh Quân.
“ Thôi im đi, đừng có biện hộ.
“
“ Cậu lạnh lùng quá đi.
“
“ Khổ quá, bây giờ mau suy nghĩ cách giúp tôi đi chứ.
“
“ Cách lần trước tôi chỉ cậu có tác dụng đúng không? Cách mà tôi bảo cậu mời công ty đi ăn, đợi cô ấy uống say rồi đưa về đấy.
“
“ Ừm, vô cùng hiệu quả, vượt ngoài mong đợi.
Cậu cũng biết mà, Trương Mỹ tự đòi đến nhà của tôi luôn.
“
Anh mỉm cười đắc ý.
“ Rồi rồi, tôi biết rồi, khỏi khoe.
“
“ Sắp tới sẽ có buổi tiệc giao lưu đúng không? “
Minh Triết hỏi.
“ Ừm.
“
“ Khi nào? “
“ Chắc khoảng hai tuần nữa.
“
“ Thế thì nhân cơ hội đó mời cô ấy đi cùng cậu đi, chẳng phải bữa tiệc đó chỉ dành cho những người có chức vụ trong công ty chúng ta thôi sao.
“
“ Được rồi, vậy tôi sẽ mời.
“
“ ...Này Minh Triết, tôi định thiết kế cho cô ấy một bộ đầm để dự tiệc vào đêm đó.
“
Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói.
“ Vậy thì càng tốt.
Trong thời gian hai tuần mà tự suy nghĩ ra bản thiết kế và may nó thì đối với cậu chẳng là gì hết, đúng không? “
“ Ừm.
“
“ Cậu đã có ý tưởng gì chưa? “
“ Đã có rồi.
Mới vừa nghĩ ra.
“
“ Nói tôi nghe xem thử nào.
“
“ Đối với tôi thì Trương Mỹ giống như thiên thần vậy, nên tôi sẽ thiết kế một bộ váy màu trắng tinh khiết.
Với cả, khi cô ấy mặc bộ đầm do tôi thiết kế, Trương Mỹ dường như sẽ trở thành cô dâu trong lễ cưới của tôi vậy.
“
Ảnh Quân vừa nói vừa ngửa đầu, lơ đãng nhìn lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ đến hình ảnh Trương Mỹ mặc bộ đầm đó sẽ trông như thế nào, rồi anh tủm tỉm cười.
Minh Triết ngồi thấy thế thì chỉ biết cười trừ.
“ Mấy năm rồi tôi mới thấy cậu như thế đấy, kể từ hồi cấp ba rồi còn gì.
“
“ Như thế là như thế nào? “
“ Hồi đó, mỗi lần cậu cười như thế thì đồng nghĩ với việc cậu đã có thêm một em ‘cừu non’ nào đó sà vào lòng cậu.
Còn giờ...chậc chậc, nụ cười đó hẳn là đang nhớ về ‘người ấy’ đây này.
“
“ Cái gì cũng phải thay đổi chứ, chẵng lẽ cậu muốn tôi như lúc cấp ba mãi à.
“
“ Dĩ nhiên là không rồi.
“
“ Nhưng mà về bộ đầm đó, cậu có muốn tôi giúp