Trương Mỹ không biết phải làm sao, đành ngồi ở đó chờ người đến cứu.
Chờ mãi cho đến lúc sập tối, gió cũng bắt đầu se se lạnh, trên người cô chỉ mặc mỗi bộ đồ bơi phong phanh và một chiếc khăn choàng mỏng manh.
Chẳng biết làm gì ngoài việc đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao đẹp tựa như chiêm bao, ở thành phố làm sao thấy được khung cảnh đêm đẹp như thế này chứ.
Tranh thủ ngắm một tí vậy.
“ Hắt xì.
“
Cô khịt mũi một cái, ở đây đúng là lạnh thật, không biết khi nào Trương Mỹ mới được ra khỏi đây nhỉ, không chừng tối nay qua đêm ở cái hang này quá.
Điện thoại thì bị hết pin tắt nguồn, còn không có ai bên cạnh, một mình một cõi ở cái hang này.
Thôi kệ vậy, ngồi ngắm sao cũng vui mà.
Ở phía Ảnh Quân, anh đang sốt sắng lo cho Trương Mỹ vì cô đột nhiên biến mất.
Ảnh Quân chạy hết chỗ này đến chỗ khác vẫn không thấy cô.
Anh chợt khựng người lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía biển, anh bắt đầu có linh cảm chẳng lành về việc này.
Thôi xong rồi, có khi nào cô ấy bơi rồi bị sóng đập trôi ra xa không? Nghĩ đến đây, trong lòng Ảnh Quân liền nổi lên một cảm giác sợ hãi tột độ.
Minh Triết đột nhiên vỗ vào vài anh làm anh một phen giật mình quay lại.
“ Khi nãy tôi có thấy Fanya đưa Trương Mỹ đi đâu ra phía kia đấy.
“
Minh Triết nói rồi chỉ tay về phía một cái hang, Ảnh Quân ngay lập tức chạy đi kiếm một chiếc ca nô lái đến đó.
Trong lòng thầm cầu nguyện Trương Mỹ sẽ không bị gì.
Nước biển vì lực đi của ca nô quá mạnh nên bắn tung tóe hết cả lên, chứng tỏ anh đang đi với tốc độ rất cao.
Khi đến nơi, Ảnh Quân thấy một tấm thân nhỏ nhắn đang nằm co ro trên nền sàn đá đầy lạnh lẽo và đồ sộ.
Thảm hết sức thảm, thương quá đi!
Anh vội cột dây của chiếc ca nô vào một hòn đá để nó khỏi bị trôi đi rồi chạy nhanh đến chỗ Trương Mỹ.
Chạm vào người cô thì thấy cô lạnh toát, Ảnh Quân hốt hoảng lay người Trương Mỹ.
“ Này em, dậy cho anh! Nằm ngủ ở đây là anh đánh cho đấy.
“
Cô khẽ cau mày, từ từ mở mắt vì tiếng ồn.
Thấy mái tóc màu vàng óng nổi bật của Ảnh Quân thì Trương Mỹ tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy ôm lấy anh, nước mắt không tự chủ mà rơi trên khuôn mặt kiều diễm của cô cứ như những viên pha lê.
Bình thường thì cô sẽ không khóc với mấy chuyện này đâu, bị đánh còn không khóc nhiều như thế này mà...nhưng chẳng hiểu sao khi thấy Ảnh Quân thì lòng Trương Mỹ mềm nhũn.
“ Thôi nào, đừng khóc.
Em khóc xấu lắm, em mà còn khóc thì anh sẽ gọi em là con heo mít ướt.
“
Ảnh Quân vỗ vỗ Trương Mỹ, ôm vào lòng để giữ ấm cho cô.
Người Trương Mỹ đã lạnh lắm rồi, ôm cô cứ như ôm tảng băng vậy.
“ Anh còn chọc em nữa.
“
Trương Mỹ thút thít, đánh