" Con nói nhăng nói cuội gì vậy? Là con hiểu lầm bác rồi.
Chuyện giữa con và thằng con đầu vàng đó, bác ủng hộ hai tay hai chân luôn.
Nhưng mà… "
Di Mai có vẻ ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp.
" Người phản đối chuyện này là ba nó...!Ông ấy nổi trận lôi đình luôn, làm bác cũng sợ chết đi được.
Bác thì biết chuyện đó lâu rồi, nhưng dĩ nhiên không dám nói cho chồng biết.
Giờ thì ông ấy biết rồi thì chuyện thành ra thế này đây.
"
Được sự chấp thuận của Di Mai, Trương Mỹ nửa tin nửa nghi ngờ vì "qua ải" một cách nhanh chóng như thế.
Có khi nào bác ấy đang thử lòng mình không? Sao lại có thể dễ dàng như thế được? Cô ngẫm nghĩ một lúc.
Dường như cũng đều là phụ nữ, cũng từng nói chuyện với mẹ chồng nên bà có vẻ biết Trương Mỹ đang nghĩ gì.
Di Mai liền khẽ cười, trấn an cô.
Giọng bà dịu dàng nói:
" Con đừng nghĩ ngợi gì nhiều cả.
Quả thật trước đây thì bác có lo lắng về mắt nhìn người của Ảnh Quân thật, nhưng về sau, khi nó đã thành công rồi thì bác cũng đã yên tâm một phần nào đó về cách nhìn người của nó.
"
Trương Mỹ nghe thế thì mỉm cười, tay bắt đầu mò mẫn xung quanh để cầm, nắm vật gì đó.
Khi cô làm như thế trong lúc đang nói chuyện thì đồng nghĩa với việc Trương Mỹ đang ngượng ngùng, lo lắng vì không biết phải nói gì tiếp theo.
" À ừm… con cảm ơn bác vì đã ủng hộ cho bọn con.
"
Cô ngập ngừng nói.
" Bác thì không có vấn đề gì rồi.
Cái khó ở đây là chồng của bác.
Hôm qua bác buộc phải to tiếng như thế cũng vì ông ấy đang đứng bên cạnh bác.
Con và Ảnh Quân hãy cố gắng nhé! "
" Vâng ạ! "
Sau một lúc trò chuyện với Di Mai, Trương Mỹ cũng đã thoải mái hơn một chút.
Từ đầu cho đến cuối cuộc trò chuyện, Ảnh Quân đều ở bên cạnh cô, hết đứng rồi lại ngồi, hết vuốt ve tóc rồi lại mân mê tay Trương Mỹ.
" Mẹ anh có vẻ dễ tính quá nhỉ? "
Cô quay sang hỏi anh.
" Ừm, cũng chính vì điều đó nên trước đây anh mới ăn chơi lêu lổng.
Ba nhìn thấy ngứa mắt quá nên đuổi cổ anh ra khỏi nhà, lăn lê bò lết ở ngoài đường lâu như thế mới được như bây giờ.
"
Ảnh Quân vừa nói vừa nhớ lại khoảng thời gian đầy ám ảnh kia của mình thì khẽ rùng mình.
Trương Mỹ thấy thế thì khẽ cười vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh sợ một điều gì đó.
" Vậy chắc ba anh thương anh lắm nhỉ? "
" Ừm, nhưng mà nếu em chiếm được tình cảm của ba anh rồi về chung một nhà thì không chừng ba thương em nhiều hơn đấy.
Tại ông ấy thích con gái.
"
" Oh, vậy à.
"
Mình phải làm gì để có được thiện cảm với ba anh ấy đây.
Nghe từ bác gái và Ảnh Quân thì có vẻ bác ấy là một người rất nghiêm khắc.
Thôi thì cứ cố gắng vậy, để đến đó rồi tính, Trương Mỹ lo lắng thầm nghĩ.
[...]
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô và anh đã hồi phục hoàn toàn và quay trở lại công ty làm việc.
Vì cũng đã một khoảng thời gian dài Trương Mỹ không đi làm nên bây giờ tâm trạng lại vô cùng háo hức như ngày đầu tiên vậy.
Cô thức