Như có điều gì đó thôi thúc, Trương Mỹ không kìm được mà hôn nhẹ lên hạ [email protected] của Ảnh Quân làm anh lại giật mình thêm lần nữa, cúi đầu nhìn cô.
" Em không cần phải làm vậy đâu, anh không muốn khiến em phải khó chịu.
"
Ảnh Quân đẩy nhẹ đầu Trương Mỹ ra.
Nhưng điều Ảnh Quân không ngờ được lại xảy ra, cô đã nói một câu khiến anh sốc tới tận óc.
Có mơ Ảnh Quân cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
" Không sao, anh chỉ em làm đi.
"
" H… hả? Em có chắc không vậy? Sẽ khó chịu lắm đó.
"
" Chắc mà.
Nhanh chỉ em đi.
"
Trương Mỹ hối thúc Ảnh Quân, làm anh nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn chỉ cho cô.
" Ừm… đầu tiên thì em… Trời ơi, sao em làm mà anh lại là người hồi hộp thế này… "
Ảnh Quân nhíu mày, ngửa cổ ra sau than thở.
Thấy thế thì cô nói vài lời dỗ dành anh, trong khi bản thân cũng lo lắng không kém gì, tim đập còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ mồn một.
" Thôi nào, em làm là vì anh đấy.
"
Cũng là vì em nữa, Trương Mỹ nghĩ thầm.
" Phù, được rồi.
Em hãy m*t dọc thân nó đi, nhưng đừng cạ răng vào.
Đặc biệt là phần đầu, dùng lực mạnh quá thì sẽ làm cho thằng nhỏ của anh bị thương đấy.
Một tay em vuốt nó giống như hồi nãy em làm ấy.
"
Trương Mỹ làm theo lời Ảnh Quân, khó khăn ngậm "nó" vào miệng, anh liền khẽ rên lên một tiếng "Ah~" đầy ám muội.
Cô đã cố gắng dữ lắm rồi nhưng chỉ ngậm được một nửa thôi.
Anh nhìn đầu Trương Mỹ chật vật lên xuống như thế thì vừa thấy thương vừa buồn cười, anh vươn tay xoa đầu cô.
" Em không cần phải cố đâu.
"
Nhưng đáp lại anh chỉ là cái lắc đầu.
[...]
Mãi đến một lúc lâu sau, cả miệng lẫn quai hàm của Trương Mỹ đã mỏi đến rã rời mà Ảnh Quân vẫn chẳng có dấu hiệu gì sắp "ra".
" Ưm… Em không làm nữa, em mỏi miệng lắm rồi.
"
Cô nhíu mày, xoa xoa hai má cho đỡ mỏi.
Hơi thở của Ảnh Quân đang bắt đầu có chút gấp gáp thì đột nhiên Trương Mỹ dừng khiến anh rất khó chịu, ngứa ngáy trong người.
Ảnh Quân mở lời nói ngon ngọt để dỗ dành Trương Mỹ tiếp tục.
" Cục cưng à, ráng một chút nữa đi, anh sắp ra rồi.
"
Ha, vậy thì tốt quá rồi.
Không uổng công mình "làm" nãy giờ.
Nếu mình chủ động thì Ảnh Quân sẽ không hành mình lên bờ xuống ruộng nữa.
Bình thường đàn ông chỉ "ra" một lần thôi mà, Trương Mỹ nghe thế thì lòng thầm mừng rỡ, cố gắng đẩy nhanh tốc độ.
Cô cố tình li3m vào lỗ nhỏ trên phần đầu để anh "ra" nhanh hơn.
Ảnh Quân cũng vì thế mà thở hắt ra một hơi, giọng rên ngày càng lớn.
" Chậc, ha~ Cái đồ yêu nghiệt… ah~ nhà em.
"
Anh tặc lưỡi, cười khổ nhìn Trương Mỹ khi cô làm thế.
Đột nhiên Ảnh Quân giữ đầu Trương Mỹ lại, hông cùng hơi thở bắt đầu chuyển động dồn dập, làm cô phản ứng không kịp nên ho khan vài cái.
" Ah~ Em ráng chịu khó lúc anh ra thì giữ nó trong miệng một chút.
Ưm~ Anh ra! "
Ảnh Quân đẩy mạnh một cái, nó thẳng xuống tận cuống họng Trương Mỹ.
Cô theo phản xạ, sợ đắng nên nhắm