Ảnh Quân đứng bên cạnh Trương Mỹ dường như nhận ra điều gì đó bất thường.
Anh nhanh trí ôm chặt eo cô với hy vọng cô sẽ chú ý.
May thay, Trương Mỹ đã hoàn hồn, cô bối rối nhìn Di Mai và Lorayne.
Chợt nhớ ra trên tay mình đang cầm quà của Lorayne.
Trương Mỹ vội quay sang cầm lấy quà của Di Mai từ tay Ảnh Quân, lịch sự đưa nó cho hai người họ.
“ Con chào hai bác ạ! Con tên Đặng Trương Mỹ.
Lần đầu gặp mặt, con có chút quà mọn này, mong hai bác nhận ạ.
“
Cô nở nụ cười tươi tắn, cúi nhẹ người chào Di Mai và Lorayne, hai tay lễ phép đưa quà cho hai người họ.
Bà cũng vui vẻ nhận lấy, niềm nở chào đón Trương Mỹ, nhưng chỉ có Lorayne là vẫn giữ nguyên khuôn mặt “hình sự” ấy nhìn cô, làm cô có chút bối rối, lo lắng.
“ Cảm ơn quà của con nhé! “
Di Mai cầm lấy món quà của Trương Mỹ đưa, cười nói.
Cô tiếp tục đưa quà cho Lorayne thì ông chỉ nhìn cô.
Lorayne có vẻ chần chừ một lúc, nhưng vẫn không nhận lấy món quà từ tay Trương Mỹ.
Bà đứng bên cạnh Lorayne thấy thế liền lấy cùi chỏ đẩy ông một cái, ra hiệu cho ông nhận lấy món quà.
Nhưng Lorayne vẫn không nhận, quay sang nhìn chằm chằm Di Mai.
Giống như hai người đang giao tiếp bằng mắt vậy.
Anh mau nhận quà của con bé đi, nhìn em cái gì?! Bà khẽ nhíu mày nhìn ông.
Thì em nhận dùm anh đi, có mất mát gì đâu mà, Lorayne lại đẩy đẩy nhẹ tay Di Mai về phía Trương Mỹ.
Đành hết cách, bà phải nhận món quà đó thay ông để tránh làm Trương Mỹ khó xử.
“ Ha ha, xin lỗi con nhé.
Ông ấy ngại ấy mà.
“
Di Mai cười ngượng, nói đỡ cho Lorayne vài câu và cũng tránh khiến cô khó xử.
Nhưng đối với người nhạy cảm như Trương Mỹ thì hành động ấy của ông đã khiến cô suy nghĩ ra đủ điều rồi.
Với lại Lorayne đang là người phản đối việc Trương Mỹ và Ảnh Quân đang quen nhau mà, nên dĩ nhiên là cô lo lắm chứ.
“ Dạ không sao ạ, hai bác nhận là con vui lắm rồi.
“
Trương Mỹ nở nụ cười rạng rỡ đến mức lay động lòng người, nhưng chẳng ai biết trong đầu cô đang có những suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với bên ngoài, ngoại trừ Ảnh Quân.
Mới ngày đầu tiên gặp mặt mà đã như thế này rồi, không biết những ngày sau sẽ như thế nào đây.
Hy vọng là mình có thể để lại ấn tượng tốt với bác trai dù chỉ một chút, Trương Mỹ lo lắng thầm nghĩ.
Ảnh Quân dường như biết sự lo lắng đó của cô nên anh càng ôm eo cô sát vào người mình, thầm trấn an cô.
“ Ôi bác vô ý quá, để cho hai con đứng nãy giờ.
Nào, ngồi ngồi xuống đây.
”
“ Dạ vâng.
“
Trương Mỹ và Ảnh Quân đồng thanh nói.
Travis rót trà cho bọn họ.
Đôi bên cùng thưởng thức trà, cùng trò chuyện với nhau.
Do Trương Mỹ đã từng nói chuyện với Di Mai qua điện thoại cũng khá nhiều lần rồi, nên cũng nói chuyện với