Lorayne và Di Mai nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn Trương Mỹ, sau đó đưa mắt nhìn Ảnh Quân, cuối cùng lại quay sang nhìn nhau.
Trong lòng Trương Mỹ vô cùng lo sợ khi thấy biểu hiện của hai người họ.
Trương Mỹ sợ vì chuyện cô đã từng có chồng sẽ khiến cho Di Mai và Lorayne bắt đầu có những suy nghĩ không mấy tích cực về cô.
" Mặc dù đã cưới, nh… nhưng con chưa bao giờ qua đêm với chồng cũ của con.
Nên mọi người không cần phải...!"
Trương Mỹ vội vàng, lại có chút ngập ngừng nói.
“ Vậy… ba mẹ của con thì sao? Họ có ý kiến hay phản đối gì về việc con cưới chồng ở độ tuổi trẻ như thế không? “
Lorayne trầm giọng, hỏi bằng tiếng Việt.
“ Dạ không… họ chính là người gả con đi đấy ạ.
Với cả, sau khi con lấy chồng khoảng vài tháng thì cả ba mẹ con đều gặp tai nạn giao thông mà qua đời.
“
Ánh mắt của cô có chút đượm buồn khi nhắc đến ba mẹ của mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác nhớ nhung khó tả.
Khi thấy Lorayne vô tình gợi lại những ký ức không vui của Trương Mỹ, bầu không khí có chút ngượng ngạo.
Lúc này, Di Mai đã lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy.
" Hẳn là con đã phải đau khổ lắm khi cưới một người chồng tệ bạc như người trước nhỉ.
Lại càng đau khổ hơn khi người khiến mình như thế lại là gia đình của mình.
" - Di Mai nói rồi đi sang ngồi bên cạnh Trương Mỹ, bà đặt một tay mình lên tay cô, nắm nhẹ rồi dịu dàng nói tiếp - “ Nhưng nếu như có một ngày may mắn nào đó, hai bác hy vọng chúng ta sẽ là người bù đắp sự yêu thương thay cho ba mẹ ruột của con.
Sẽ xem con như con ruột, sẽ chữa lành những chấn thương tinh thần cho con.
Không chỉ có hai bác, mà còn có Ảnh Quân, sẽ cùng con trải qua những cay đắng ngọt bùi.
“
Trái với sự lo lắng của cô, Di Mai đã khiến Trương Mỹ rất cảm động.
Không những bà không tỏ ra khó chịu, mà còn an ủi, tạo thêm động lực cho cô rất nhiều. Sau khi nghe những lời nói chân thành của bà, Trương Mỹ không cầm được nước mắt mà khóc.
Trước lúc quen Ảnh Quân, thi thoảng, cô nhớ mẹ mình rất nhiều, đặc biệt là những lúc áp lực của công việc và chuyện của Cửu Mạnh dồn hết lên bờ vai nhỏ bé ấy của cô.
Vào lúc ấy, ngoài việc tâm sự với Vũ Đình, người bạn thân của cô, Trương Mỹ rất muốn được sà vào lòng mẹ để cảm nhận được những cái ôm ấm áp, muốn được vỗ về, được nghe những lời an ủi đầy ngọt ngào từ mẹ, những ước muốn mãi chỉ là ước muốn.
Sau này, khi đã có Ảnh Quân bên cạnh cô, Trương Mỹ đã một phần nào không còn cô đơn nữa.
Anh sẵn sàng dậm chân tại chỗ để chờ Trương Mỹ bước đến nơi anh đứng.
Giờ đây không chỉ có Ảnh Quân, cô còn có Di Mai và Lorayne, mái ấm mới của Trương Mỹ, nhìn chung có vẻ cô sẽ có một tương lai đầy hứa hẹn.
Thấy nước mắt Trương Mỹ lăn dài trên khuôn mặt, Di Mai khẽ cười, vươn tay lau đi những hàng nước mắt ấy.
“ Con nhớ này, nước mắt chỉ nên rơi vì những điều hạnh phúc, đừng khiến những điều làm con đau khổ mà khóc.
Uổng phí lắm! “
“ Vâng, con cảm ơn bác.
“
Cô hạnh phúc cười nói.
Lorayne ngồi ở phía đối diện, thấy một khung cảnh cảm động như thế thì hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi để kiềm nước mắt lại.
Sau khi Trương Mỹ đã ngừng khóc, bà quay trở lại chỗ ngồi, thấy ông bặm chặt môi lại, hai mắt đỏ và hơi ươn ướt nhưng trên mặt vẫn chưa rơi giọt nước mắt nào, trông rất buồn cười.
“ Ôi trời ạ, anh