“Hôn đi…hôn đi…” Mọi người càng ngày càng hô lớn tiếng dường như rất muốn nhìn thấy hình ảnh bọn họ hôn nhau.
“Thác, hai người còn ngại ngùng gì nữa.
Bây giờ hai người có thể quang minh chính đại hôn nhau rồi.” Vi Thừa An ở một bên nói, cho dù Thác rất bất mãn, nhưng trong trường hợp này cậu ta cũng không dám bộc phát.
Tư Đồ Thác hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi mới dùng tay đỡ lấy vai Lâm Vi, chậm rãi cúi đầu.
Mặc dù trong lòng anh có chút tức giận, nhưng lúc này anh chỉ có thể làm theo ý mọi người.
Lâm Vi xấu hổ mỉm cười, đôi mắt chan chứa tình cảm nhìn anh.
Cô hy vọng anh sẽ hôn cô vì nụ hôn này có ý nghĩa không giống trước kia, đây là anh ở trước mặt mọi người thể hiện tình ý.
Âu Dương Điệp đau đớn nhắm mắt lại, cô không muốn chứng kiến cảnh này.
Đôi môi bọn họ cuối cùng đã chạm nhau, mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay.
Rốt cuộc cô lại không thể bỏ qua cảnh này nên đã chậm rãi mở mắt ra nhân tiện liền nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau.
Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, lòng đau đến chết lặng.
“Được rồi, đã theo ý mọi người.” Tư Đồ Thác buông Lâm Vi ra nói, cố nén cơn giận đối với Vi Thừa An.
Âu Dương Điệp cảm thấy thương tâm gần chết xoay người sang chỗ khác.
Cô không có cách nào chấp nhận nên chỉ có thể rời đi.
“Chờ một chút.” Vi Thừa An đột nhiên gọi mọi người lại.
“Thừa An, cậu lại muốn làm gì?” Tư Đồ Thác nhìn anh, đôi mắt mang theo ý cảnh cáo.
“Yên tâm, đây vốn là chuyện tốt.” Vi Thừa An nhìn anh thần bí mỉm cười rồi quay sang nói với mọi người: “Tôi muốn giới thiệu cho mọi người biết một người.
Cô ấy là nhà thiết kế trẻ tuổi tài hoa xinh đẹp trong công ty Cao Tường của chúng ta.
Nhẫn đính hôn của Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiểu thư là do chính cô ấy thiết kế, bây giờ xin mời nhà thiết kế xinh đẹp, cô Âu Dương Điệp nói vài câu chúc phúc.”
Đôi mắt anh hướng về phía Âu Dương Điệp làm cho mọi người cũng nhìn về phía cô.
Sắc mặt Tư Đồ Thác xanh mét rồi trở nên cực kì phẫn nỗ nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Thì ra chiếc nhẫn này là do chính cô thiết kế, cô có ý gì? Tại sao cô lại không nói cho mình biết? Chẳng lẽ cô không ngại sao?
Lâm Vi cũng sửng sốt cúi đẩu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Cô tuyệt đối không thể ngờ là do cô ấy thiết kế, chẳng lẽ cô đã hiểu lầm cô ấy?
Âu Dương Điệp nhìn thấy vô số ánh mắt đang bắn về phía cô.
Vi Thừa An chính là cố ý làm vậy, anh muốn giáng một đòn mạnh mẽ vào trái tim cô.
“Cô ấy chính là nhà thiết kế của công ty Cao Tường làm ra tác phẩm ‘phượng hoàng tung cánh’ sao? Âu Dương Điệp thật sự là một mỹ nữ a!”
“Không ngờ cô ấy vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy.”
Cô bỗng nhiên trở thành đối tượng bàn tán của mọi người, và cũng là tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô nặng nề đi nhưng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên tựa như bước từng bước một lên pháp trường.
Tư Đồ Thác nhìn cô chậm rãi đi tới, bàn tay không khỏi hơi nắm chặt.
Anh nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô, bước chân nặng nề của cô, nhưng anh lại bất lực, bởi vì bây giờ anh không thể làm gì.
Rốt cuộc Âu Dương Điệp cũng đứng trước mặt bọn họ.
“Âu Dương tiểu thư, cô muốn chúc phúc gì cho Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiểu thư đây?” Vi Thừa An hỏi cô.
Anh cũng biết mình rất tàn nhẫn nhưng anh cũng không muốn bọn họ làm tổn thương cô gái đơn thuần như Lâm Vi.
Âu Dương Điệp cố gắng chậm rãi tươi cười nhìn chằm chằm Tư