“Mấy giờ rồi?” Cả người Âu Dương Điệp bủn rủn vô lực nằm trong lòng anh hỏi.
“Mười một giờ.” Tư Đồ Thác nhìn đồng hồ rồi trả lời.
“Đã mười một giờ rồi sao? Thác, anh gọi điện nói người ta mang thức ăn đến đi.
Em đói bụng.” Thảo nào bụng cô lại kháng nghị như vậy.
“Rời giường đi, chúng ta ra ngoài ăn.” Tư Đồ Thác nói.
“Không được, em sợ không thể xuống lầu được, chân em giờ mềm nhũn rồi.” Âu Dương Điệp nói, cô thật sự rất mệt nên không muốn xuống giường.
“Anh bế em ra ngoài.” Khóe môi Tư Đồ Thác nhếch lên một nụ cười tươi, lấy tay vuốt ve mũi cô, anh thật sự đã làm cô mệt chết rồi.
“Anh nói gì?” Âu Dương Điệp nhanh chóng tỉnh táo lại: “Em đi tắm rửa trước đây.”
“Chúng ta cùng nhau tắm.” Ánh mắt Tư Đồ Thác có vẻ mập mờ.
“Không được, em cũng không muốn.” Âu Dương Điệp lập tức cự tuyệt, cảnh giác nhìn anh.
“Vậy em muốn cái gì? Em có muốn thì anh cũng không muốn, anh cũng đang đòi bãi công rồi.” Tư Đồ Thác nhìn xuống dưới thân mình nói, tinh lực của đàn ông cũng có hạn.
Âu Dương Điệp nhìn anh, giờ phút này mặt cô đang nóng lên đến chết người.
Cô liền nhanh chóng bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
“Ha ha.” Tư Đồ Thác cười ha hả.
Vi Thừa An nằm trên giường nhớ lại những lời Lý Mai nói với anh, anh có nên đồng ý với cô theo đuổi Âu Dương Điệp không? Thác thật sự nối lại tình cũ với cô ấy sao?
Nghĩ ngợi một chút anh lấy điện thoại gọi cho Lâm Vi.
Lâm Vi thất thần ngồi trên ghế salon, vùi đầu vào đầu gối, không yên lòng nhìn chằm chằm vào TV.
Đã giữa trưa anh vẫn không trở về, anh một chút cũng không hề thích cô.
“Reng reng reng…” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Ai vậy?” Giọng cô vô lực vang lên.
“Lâm Vi, là anh.” Vi Thừa An nói.
“Thừa An, là anh sao, có chuyện gì không?” Lâm Vi nghe thấy giọng anh.
“Thác có ở đấy không?” Vi Thừa An hỏi, nếu như cậu ấy có ở đấy thì không có vấn đề gì rồi.
“Anh ấy không có ở đây, anh có việc tìm anh ấy thì gọi vào điện thoại di động của anh ấy đi.” Lâm Vi trầm mặc một chút rồi đáp, trái tim cô lại nhói đau.
“Cậu ấy không có ở đấy, hai người không ở cùng nhau sao?” Vi Thừa An cố ý hỏi.
“Không có.” Giọng Lâm Vi nghẹn lại một chút, rồi lập tức có ý che dấu nói: “Hình như anh ấy đang bận việc gi đó.”
“Anh biết rồi, tạm biệt em.” Vi Thừa An cầm điện thoại muốn nói gì với Lâm Vi nhưng lại thôi.
Giọng cô ấy đã thể hiện rất rõ, chẳng lẽ Thác thật sự đang ở cùng Âu Dương Điệp sao?
Anh thở dài một tiếng, đã làm người tốt thì làm cho trót, ai bảo ngay từ đầu mình đã giúp cô.
Âu Dương Điệp kéo tay Tư Đồ Thác từ trong khách sạn bước ra, thân mật nói: “Thác, chúng ta đến khu vui chơi có được không?” Cô rất thích những trò chơi cảm giác mạnh.
“Em muốn đi chơi?” Tư Đồ Thác nhìn cô, lí trí nói với anh bây giờ anh phải trở về.
Tối hôm qua anh đã không nói một tiếng mà rời đi, Lâm Vi nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng anh vẫn ích kỉ không nghĩ đến cô mà rời đi.
“Vâng, muốn đi chơi cùng anh.” Âu Dương Điệp ôm cổ anh, cô không muốn anh trở về bên