Sau một đêm không ngủ, Lâm Vi nằm trong lòng Tư Đồ Thác ngủ thật thoải mái, vừa rời giường đột nhiên cô kéo tay anh nói: “Thác, anh có bận gì không?”
“Không có, sao vậy?” Tư Đồ Thác đang ngồi đọc báo.
“Chúng ta cùng đi đến trung tâm mua sắm đi.
Hôm qua không phải anh đã làm hư điện thoại di động rồi sao, chúng ta đi mua cái mới.” Lâm Vi ngồi xuống cạnh anh nói, lâu rồi cô cũng không cùng anh ra ngoài.
Tư Đồ Thác buông tờ báo xuống, anh không muốn làm cô mất hứng khi nói cho cô biết, anh đã mua cái mới dù anh cũng không cần nhiều điện thoại di động.
Tới trung tâm mua sắm, Tư Đồ Thác đi đến cửa hàng bán điện thoại đi động chọn lấy một mẫu điện thoại mới nhất rồi nhanh chóng thanh toán tiền.
Lâm Vi đứng bên cạnh anh nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội nói gì, cũng không hỏi cô xem có đẹp hay không.
Cô cố gắng an ủi mình anh thích là tốt rồi, có lẽ anh nghĩ điện thoại là anh dùng nên không cần nghe theo ý kiến của cô.
“Thác, mua xong rồi chúng ta về thôi.” Lâm Vi ôm lấy cánh tay anh.
“Lâm Vi, đã đến rồi thì phải lên lầu xem quần áo, chỉ cần em thích thì cứ việc mua.” Tư Đồ Thác nói, xem như là bù đắp cho cô.
“Vâng.” Lâm Vi mỉm cười kéo tay anh đi đến cửa hàng quần áo nữ.
Mặc dù cô không thiếu quần áo nhưng cảm giác đi mua cùng anh sẽ khác.
Jack cùng Âu Dương Điệp đứng trước cửa hàng treo một chiếc váy màu lam nói chuyện với nhau.
“Jack, anh xem chiếc váy này đi, tôi cảm thấy kết hợp với một chiếc vòng cổ mặt đá ruby sẽ rất đẹp.” Âu Dương Điệp nói.
“Đúng vậy, nếu như tay đeo thêm một chiếc vòng kim cương sẽ càng hoàn mỹ.”Jack gật đầu nói, nhìn đôi mắt cô mang theo một tia ái mộ: “Tiểu Điệp, em đang tìm kiếm cảm hứng sao?”
“Vâng, trang sức vốn rất đẹp nhưng nếu như phối hợp cùng quần áo nhất định sẽ càng hấp dẫn hơn.
Anh cũng biết phụ nữ thích nhất là mua quần áo đẹp, cho nên tôi thường xuyên đi xem các mẫu trang phục, sau đó nghĩ xem sẽ phối hợp chúng như thế nào với trang sức, như vậy sẽ có cảm hứng.” Âu Dương Điệp gật đầu nói.
“Tiểu Điệp, em thật biết cách làm cho người ta kinh ngạc.” Jack nói, anh cảm thấy cô rất giống với một nữ thần huyền bí làm cho người ta muốn đến gần tìm hiểu nghiên cứu.
“Jack, anh đừng ca ngợi tôi như vậy.
Tôi tin sự hiểu biết của anh đối với trang sức còn sâu hơn cả tôi.” Âu Dương Điệp nói, dù sao từ nhỏ anh đã được học hỏi các chuyên gia về trang sức nên hiểu biết của anh so với cô nhất định là khác nhau.
“Tiểu Điệp, xin tha thứ cho sự mạo muội của tôi, nhưng bây giờ em có đồng ý bỏ công việc ở đây cùng tôi sang Anh làm việc không? Tôi cam đoan sẽ dành cho em những điều kiện tốt nhất.” Jack đột nhiên hỏi.
Âu Dương Điệp lặng đi một chút, thấy bộ dạng anh không phải nói giỡn nên cũng nghiêm túc nói: “Jack, xin lỗi anh, bây giờ tôi không muốn từ bỏ công việc của mình.
Tôi không muốn mới vừa có chút thành tích đã rời bỏ công ty, nếu không phải công ty cho tôi cơ hội tôi cũng không gặp được anh, làm người là phải biết tri ân.” Nhưng nguyên nhân chủ yếu là cô không thể rời khỏi Tư Đồ Thác, điều này cô sẽ không nói ra.
“Tri ân? Tiểu Điệp, em làm tôi rất cảm động.” Jack nhìn cô, không tự chủ được cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Một cô gái hoàn mĩ như vậy anh sẽ không bỏ